"Sao lại nhìn ta như vậy! Ta có nói sai sao? Bà lúc nào cũng oán trách cha, nhưng ông ấy không còn nữa thì bà lại đàu lòng như vậy! Hừ, hừ, hừ, đàn bà a! Lúc nào cũng là khẩu thị tâm phi, phải đợi người không còn nữa mới không trốn tránh."
Tôi hơi mở miệng, đơ người không nói. Rõ ràng như vậy sao? Tôi không phải chỉ ngủ nhiều hơn, còn có không thích cười. Những mặt khác thì vẫn tốt và bình thương mà!
Không khí thoáng cái đã lặng ngắt như tờ. Sư phụ bước lên trước nói với Thiên Hựu: "Hôm qua tâm kinh mà vi sư giao cho con chắc đã thuộc rồi, một lát trên lớp đọc cho ta nghe."
Vừa nhắc đến học thuộc sách thì cả mặt Thiên Hựu đều vặn vẹo: "Vâng, sư phụ!"
Lời nói của trẻ con thường vô tâm. Chúng thường nghĩ gì nói nấy, có khi sẽ không để ý mà đâm trúng vết thương của người khác. Chuyện này là không thể so đo, cũng không dễ so đo.
Tôi về phòng một mình, lấy bạch ngọc xuống nhìn ngây người.
Nhớ lại lời nói của Thiên Hựu rồi hồi tưởng lại quá khứ. Nghĩ thầm nếu như tên chết tiệt vẫn còn ở đây thì tôi sẽ nói hết mọi tâm sự, cả tình cảm với anh tôi cũng nói ra thì sẽ thế nào? Nhưng hiện tại anh đã không còn nữa, tôi muốn nói cũng không còn nơi để giãi bày!
Người chết rồi, tôi lại thừa nhận mình yêu anh đến mức nào thì có tác dụng gì?
Thật sự muốn hỏi anh, vì sao anh không còn nữa mà tôi vẫn nhìn vật nhớ người. Mỗi ngày đều nhớ anh tương tư anh, mỗi lần nhìn thấy Thiên Hựu thì giống như nhìn thấy anh. Nỗi nhớ này vì sao chỉ năng mà không vơi bớt, vì sao Thiên Hựu chỉ giống anh mà không giống tôi. Nếu như có thể giống tôi thì tốt bao nhiêu.
Tôi hít sâu một hơi, nắm chặt bạch ngọc tức giận không có nơi xả: "Tên chết tiệt, anh đến cùng..."
Đối mặt với một miếng bạch ngọc, tôi đột nhiên mất đi dũng khí. Tôi thấy mình thật ngốc, thế mà lại muốn hỏi một vật chết xem anh đến cùng có yêu tôi không, hỏi anh có trở về không! Tôi thật sự thấy mình điên rồi! Lúc anh không còn tôi có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng lúc anh còn sống thì tôi chỉ biết oán hận anh.
Ai!
Cửa phòng bị đẩy ra, Thiên Hựu từ bên ngoài bước vào. Lúc nào nhìn thấy bạch ngọc trong tay tôi thì ngây người. Tôi vội vàng lau sạch nước mắt nới khóe mắt rồi cất bạch ngọc đi, gượng cười hỏi: "Sao lại qua đây? Con rảnh rồi sao, tâm kinh đều thuộc rồi?"
Thiên Hựu nhếch khóe miệng ngồi xuống bên cạnh tôi nói: "Thuộc rồi! Ta nào có nhiều thời gian rảnh, ở đây có nhiều việc như vậy! Ta rất bận được không?"
Tôi cười xoa đầu nó hỏi: "Bận mà con còn qua đây, không phải đang nhớ mẹ chứ?"
Thiên Hựu chặn tay tôi lại rồi nhảy xuống giường, dời một cái ghế ngồi trước mặt tôi. Nhìn dáng vẻ của nó có vẻ không muốn đi.
Cơ hội như này rất ít, tôi dựa vào tấm đệm hỏi: "Con nói với mẹ xem mỗi lần ra ngoài chơi đều làm gì? Con không được lừa mẹ. Bây giờ con lớn rồi, con làm gì mẹ cũng không nói con nhưng không được phép lừa người."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
HorrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.