Thanh Cơ thấy đối phương lộ vẻ hung dữ, thầm biết tức giận với đối phương sẽ không có lợi cho mình, vì thế mềm giọng hỏi: "Tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn biết anh là ai? Vì sao lại biết rõ chuyện của tôi như vậy, mà tôi lại không biết gì về anh. Anh nói xem như vậy có công bằng với tôi không?"
Đối phương khinh thường nói: "Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần dựa theo lời tôi nói rồi làm theo thì sẽ được như ý nguyện, những chuyện khác không liên quan đến cô. Được rồi, sau này không có chuyện gì thì đừng tìm tôi, có chuyện tôi sẽ tự đến tìm cô!"
Nói xong, đối phương lặng lẽ biến mất, Thanh Cơ ngây ngẩn nhìn thứ đồ trong tay một lúc thật lâu rồi mới lại chôn nó xuống đất.
Không còn gì để nhìn để nghe nữa, tôi đang định đi thì nào ngờ vừa xoay người, không để ý giẫm phải mảnh đá vụn, phát ra âm thanh 'sột soạt'. Mặc dù tiếng vang rất khẽ nhưng trong ngõ nhỏ yên tĩnh thì lại vô cùng rõ ràng.
Thanh Cơ lập tức cảnh giác hét lên: "Ai? Ai đang ở đây?"
Tính cảnh giác của người phụ nữ này thật cao nha! Tôi suy nghĩ nếu bây giờ mà chuồn mất ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của cô ta, không bằng cứ đi ra khiến cho kẻ xấu chột dạ.
"Ở đây ngoài quỷ thì vẫn là quỷ thôi, còn có ai được nữa?!" Tôi nghênh ngang tiêu sái đi tới trước mặt Thanh Cơ, nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới: "Chị ở đây làm gì vậy? Sao vẻ mặt lại hoảng hốt thế kia? Có phải đã gặp kẻ xấu không?"
Thanh Cơ thấy tôi cũng ngây ra một lát, cô ta khẽ di chuyển cơ thể chắn đi chỗ vừa chôn đồ xuống, nói với tôi: "Tôi là người phụ nữ của Dạ Quân, ai dám làm gì tôi? Ngược lại là cô đấy, sao cô lại chạy tới đây làm gì?"
"Chị có thể đến nơi vắng vẻ, hẻo lánh, tại sao tôi lại không thể đến?"
Thanh Cơ nheo mắt lại, hiển nhiên cô ta đang nghi ngờ tôi: "Cô đến đây bao lâu rồi, nghe thấy, nhìn thấy những gì rồi?"
Vốn dĩ tôi định nghe xong sẽ lặng lẽ rời đi, sau đó nghĩ cách làm rõ chuyện Thanh Cơ liên hệ với người thần bí kia, nhưng bây giờ xem ra cho dù tôi không nói thì người phụ nữ này cũng không tin. Cô ta đã có ý giết tôi, bây giờ lại bị tôi bắt gặp chắc chắn càng không tha cho tôi, tránh để sau này khó lòng phòng bị, chi bằng bây giờ tôi vạch trần cô ta luôn, không cho cô ta đường lui.
Nghĩ đến đây, tôi cong môi cười, một tay đẩy vai cô ta: "Không lâu lắm, nhưng những gì nên nhìn, nên nghe tôi cũng biết được không ít! Chị à, chúng ta đều là người phụ nữ của Dạ Quân, sao chị có thể làm ra chuyện này chứ, chị muốn hại chết Dạ Quân sao? Chị chôn cái gì dưới đất vậy? Lại vừa nói chuyện với ai? Chị có biết hậu quả của việc thả Tinh Hàn đi là gì không?"
Thanh Cơ lùi về sau hai bước, sắc mặt trắng bệch: "Cô, cô biết hết rồi?"
Tôi không cho là đúng nói: "Đúng vậy! Chính là không trùng hợp không thành sách, tôi đi mãi đi mãi liền tới nơi này, nghe thấy cuộc đối thoại giữa chị và người đó, chị làm việc cũng quá không cẩn thận rồi! Người khác không cần nói đến nữa, nếu chị đã là quỷ phi thì hãy theo tôi đi gặp Dạ Quân, chuyện còn lại anh ấy sẽ tự tra ra manh mối, mà quỷ phi là chị nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
رعبDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.