Tôi bây giờ có thể chắc chắn nơi này không phải nhân giới, cho dù có phải cũng không phải nhân giới của hiện tại, mà là mấy trăm năm trước thậm chí là mấy ngàn năm trước, khi đó, tôi càng không thể nào tồn tại ở đây, đã sớm đắc đạo thành tiên, bây giờ tôi là thần, cũng không phải là người, sao tôi có thể còn nhớ chuyện phàm trần!
Tôi lắc đầu nói: "Không nhớ!"
"Thật sự không nhớ!"
Người áo đen đã nhiều lần hỏi câu này, thật sự rất phiền!
Tôi không nhịn được nói: "Tôi phải nói bao nhiêu lần ngươi mới tin, tôi thật sự không nhớ!" Nói xong, tôi liền có chút hối hận, sợ ngữ khí của mình không tốt chọc giận hắn. "Ngươi tin tôi có được không? Tôi thật sự không có ấn tượng với nơi này!"
Thử dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với hắn, hy vọng hắn không nhất thời kích động muốn giết tôi!
Người áo đen yên lặng hồi lâu, ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Ngươi đi đi, ta sẽ để cho Khôi Diệt đưa ngươi rời đi! Có điều ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, không nhớ ra cũng không cần nhớ nữa, cho dù có một ngày nhớ ra rồi cũng làm như không tồn tại, như vậy ngươi mới có thể sống tiếp."
Người này không có bệnh chứ!
Tốn nhiều sức lực như vậy đem tôi tới đây, còn nói muốn tôi trở về với cát bụi, sao bây giờ lại thả tôi đi rồi?
"Này, ngươi!"
Không đợi tôi mở miệng người áo đen thoáng cái đã biến mất, đây là tình huống gì, Khôi Diệt lại là ai vậy? À, sẽ không phải là tên đánh lén khắp người âm khí có ý muốn giết tôi đó chứ! Nơi này trừ người áo đen ra chỉ còn mỗi hắn ta, chắc chính là hắn rồi!
Không đoán ra không đoán ra mà, trong hồ lô của người áo đen rốt cuộc chứa thuốc gì, lúc thì muốn tôi chết, lúc lại cho tôi con đường sống, quả thực không sao hiểu nổi hắn!
Người áo đen vẫn luôn dẫn tôi vòng tới vòng lui trong rừng, hắn lặp đi lặp lại hỏi tôi chuyện liên quan chuyện tới nơi này, hắn để tôi đi có phải bởi vì tôi đối với nơi này không có kí ức gì không, cho nên hắn cảm thấy an toàn, mới để tôi rời đi! Vậy nếu như tôi nhớ nơi này, mới vừa rồi hắn có thể đã giết tôi rồi!
So sánh trước sau với nhau, đúng là như vậy, tôi với nơi này có liên quan gì? Hay là nói hắn cảm thấy tôi nên có liên quan gì tới nơi này?
OMG, thật là người không bình thường, hoàn toàn không có lí lẽ, chỉnh tôi đầu óc cũng mơ hồ.
Khôi Diệt đi tới sau lưng tôi, hắn tới gần tôi, liền khiến cả người rất không thoải mái!
"Ta dẫn ngươi rời đi!"
Nói xong, sau lưng Khôi Diệt mọc ra một đôi cánh đỏ rực, ngay sau đó một luồng nhiệt nóng xông tới, tôi bị hắn tóm lấy bay vào không trung, tốc độ bay của hắn rất nhanh, đôi cánh tỏa ra từng luồng nhiệt nóng, xẹt qua khiến tôi không mở mắt ra được, cũng không biết hắn muốn dẫn tôi đi đâu!
Nếu người áo đen đã thả tôi đi, người này chắc cũng không làm gì tôi, tôi nhắm hai mắt, tùy ỳ để hắn mang tôi đi đâu, chỉ cần không giết tôi đều OK!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
HorrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.