Có chỗ nào đó không đúng lắm!
Tôi rõ ràng cảm thấy mình có vấn đề, giống như thiếu đi thứ gì đó quan trọng, suy nghĩ kỹ một chút thì chắc là thiếu tình cảm, nếu vậy, chẳng phải tôi chỉ còn lại thân thể thôi sao? Không trách được khi Vệ Tử Hư muốn tôi bỏ lại Trương Hào, tôi lại bình tĩnh như vậy. Chuyện này mà xảy ra trong quá khứ thì tôi nhất định sẽ mang anh ta cùng ra ngoài.
Hơn nữa tôi phát hiện mình cũng không lo lắng về chuyện của con. Theo lý thuyết trải qua chuyện ầm ĩ lần này ĩ, ban đầu tôi nhất định sẽ cho rằng Tạ Linh Côn gây bất lợi cho con trai của tôi. Mà bây giờ, lo lắng này chưa từng xuất hiện qua. Lẽ nào đây chính là do thiếu đi thất tình, vậy thì tôi có gì khác với những kẻ hung ác tán tận lương tâm chứ? Đúng là khủng khiếp!
Tôi lắc đầu nhìn về phía Vệ Tử Hư hỏi: "Sư phụ, sư phụ nói xem có phải Huyền Hồn thật sự thích Tạ Linh Côn hay không?"
Vệ Tử Hư gật đầu thừa nhận nói: "Đúng là vậy, cô ta đã phải lòng Tạ Linh Côn từ rất sớm, cho nên sư phụ mới dễ dàng bỏ qua cô ta như vậy, cho dù lần này có cứng rắn dẫn cô ta về thì lại thế nào chứ?"
A! Nếu là vậy, Huyền Hồn và Tạ Linh Côn làm chuyện đó cũng chưa chắc đã xuất phát từ mục đích gì, mà là thật sự yêu thích mới muốn làm như vậy, cô ta lừa gạt tôi cũng chỉ là muốn thoát khỏi tôi mà thôi.
Vệ Tử Hư đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào tôi một cách kỳ lạ và hỏi: "Con, con vừa gọi sư phụ là sư phụ à? Con đã nhớ ra rồi sao?"
Kiếp trước Vệ Tử Hư chính là sư phụ của tôi, tôi gọi ông như vậy cũng không cảm thấy có gì sai cả! Trước kia bởi vì tôi không nhớ được nhiều chuyện như vậy, cho nên mới gọi tên ông, bây giờ nếu tôi đã khôi phục lại trí nhớ mà còn gọi tên nữa thì sẽ không tốt lắm. "Đúng vậy, Tạ Linh Côn làm cho con khôi phục lại ký ức rồi."
Vệ Tử Hư "A" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lúc này, Chung Nhược Hi đi từ trên tầng xuống, sau khi thấy chúng tôi liền thản nhiên chào một tiếng và tò mò hỏi: "Mọi người về rồi à? Vậy đứa bé kia đâu? Cậu ta không cùng về sao?"
Khi tôi nghe cô ta gọi Trương Hào là đứa bé, tôi có cảm giác thật kỳ quặc, nhưng cẩn thận tính toán thì lấy tuổi tác của cô ta mà gọi Trương Hào là vì đứa bé vẫn thật sự không quá đáng.
"Cậu ta đã chết rồi, hồn phách bị Tạ Linh Côn ăn mất nên không về được nữa!" Tôi phát hiện mình thiếu đi thất tình, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khác hẳn, bình thản không dao động, không nghe ra được chút cảm xúc nào, không nói người khác nghe thấy có cảm giác thế nào chứ bản thân tôi cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng tôi lại không hề cảm thấy khổ sở.
Chung Nhược Hi nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, tôi bình tĩnh nhìn lại cô ta. Trước đây cô ta muốn nhìn tôi như vậy, tôi nhất định sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, bây giờ tôi chẳng những không có cảm giác này, còn có thể rất bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô ta, hoàn toàn không cảm thấy tôi làm như vậy có gì không thích hợp.
Tôi phát hiện sau khi mình không còn thất tình thì đó chính là lợi ích lớn nhất, chính là tôi sẽ không bao giờ cảm giác có chút khó chịu vui mừng vì bất kỳ người nào nữa, trái tim của tôi vĩnh viễn đều tĩnh lặng giống như mặt nước phẳng lặng, hoàn toàn không có dao động.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
HorrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.