Tôi cảm thấy gần đây tính khí của tôi khác hẳn, trước đó tôi chính là trái hồng mềm tuỳ tiện người ta bóp nặn, nhưng chắc là do chung sống với tên chết tiệt một thời gian dài, bị anh bắt nạt nên luôn tức giận ra ngoài. Bây giờ động một chút là giận và có lòng muốn liều mạng với người ta.
Ép buộc mình tỉnh táo một chút nữa, cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào, nói với Vệ Tử Hư: "Được rồi, không nói thì không nói, vậy mấy chuyện cũ năm xưa cũng không có gì để nói nữa. Nếu không thì anh nói với tôi một vài lịch sử đen tối của Diệm Thiên Ngạo đi, tôi khá hứng thú với chuyện đó."
Vệ Tử Hư khẽ cau mày hỏi: "Lịch sử đen tối? Cô nói là những việc từng trải không mấy vang vẻ trong quá khứ anh ta?"
Tôi giơ ngón tay cái với Vệ Tử Hư, nói: "Thông minh, chính là ý này!"
Vệ Tử Hư cười, nụ cười của anh ta còn diêm dúa loè loẹt hơn cả phụ nữ, tôi suýt nữa bị anh ta nói cho mê muội, nhưng mà tôi biết thứ gì càng đẹp thì càng nguy hiểm. Giống như tên chết tiệt đó, tôi bị gương mặt không ai sánh kịp của anh đưa vào tròng. Đến bây giờ, bán tôi đi, thế mà tôi còn giúp anh ta đếm tiền đây!
Thật ra thì, những gì Vệ Tử Hư nói, tôi đều biết, cũng không khác mấy so với những gì tôi muốn biết. Biết mục đích của tên chết tiệt, nói dễ nghe là lừa người. Nhưng mà tôi rất không hiểu, rõ ràng là đang lợi dụng tôi, thế sao tên chết tiệt còn vì tôi mà vào sinh ra tử? Trong khe núi, anh hoàn toàn có thể không màng đến tôi, nhưng vẫn đỡ đạn thay tôi, mất một mạng, rốt cuộc tại sao anh lại làm vậy chứ?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, ngược lại thì vẫn tìm được một nguyên nhân có thể giải thích được. Nếu như tôi chết, thần khí trong bụng tôi cũng không còn nữa, phải vì người phụ nữ mà anh yêu chứ!
Tôi đúng là một người phụ nữ ngu ngốc mà, lúc sáng anh ngay trước mặt tôi gọi Nhược Hi, đáng ra tôi nên hoàn toàn từ bỏ ý định, không nên động lòng ở đây! Như vậy thì đến cuối tôi biết mình bị lợi dụng cũng sẽ không đau lòng khổ sở.
Không quan tâm thì sẽ không có cảm giác gì, còn có thể an toàn lui thân!
Nhưng bây giờ, chuyện đó là không thể nữa, cho dù có thể đi tới nơi chân trời góc bể, chữa lành vết thương trên người, nhưng trong lòng sẽ mang theo cả đời!
Vệ Tử Hư suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "Lịch sử đen tối của anh ta cũng không nhiều, tính tới tính lui thì cũng chỉ có quãng thời gian anh ta cùng với Nhược Hi thôi. Kiếp nạn tình yêu đó đúng là kinh thiên động địa, làm thiên đế tức giận, đưa anh ta vào trong tháp Phù Đồ chịu đựng hết những cơn giận lôi đình trong ba năm. Diệm Thiên Ngạo cũng là kẻ cứng rắn, ở trong ấy thế mà một câu xin tha thứ cũng không có, gắng gượng gánh chịu. Kết quả, thiên đế không đành lòng thả anh ta ra, dù sao cũng là anh em ruột thịt thì làm sao nhìn anh ta bị thương cho nổi. Tên kia đi ra với thương tích đầy mình, nhưng mà lệ khí trên người không hề suy giảm, vẫn rất hung ác!"
Tôi uống cạn chén trà, đau khổ đến cùng cực: "Đó coi như là chuyện nhỏ không đáng nhắc. Còn chuyện gì khác không?"
Vệ Tử Hư à một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tính tình của anh ta như vậy đúng là không gì để nói! Ngược lại thì cái thai trong bụng cô đang cùng lớn lên với thần khí, không bao lâu nữa sẽ đến thời kì thành thục, sẽ cùng ra đời chung với thai nhi. Sau chuyện này cô có ý định gì không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
TerrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.