516. Huyết quả

67 6 0
                                    

Đêm 30 cùng ngày, bên ngoài tiếng pháo trúc ầm ầm, tôi đứng trước cửa sổ đón gió lạnh, những người đi lại trên lối đi bộ, trên gương mặt tràn đầy dáng vẻ tươi cười vui sướng.

" Này, bà à, bà đứng một mình ở đây làm gì vậy? Sắp sang năm mới rồi, một mình bày ra cái mặt thối như thế làm gì hả? Con trai bà còn chưa chết đâu!"

Giọng nói của Thiên Hựu vang lên sau lưng, tôi kinh ngạc xoay người. Tên nhóc này tùy tiện ngồi trên sô pha ở phòng khách: " Bày ra cái vẻ mặt này làm gì hả? Không chào đón con sao? Không phải con đã nói rồi à, cũng đã là vợ chồng già rồi, còn chia rẽ cái gì nữa đây? Mẹ với cha con là sao thế hả?"

Tôi không vui nói: " Con ở nhân gian học cái gì không học lại học mấy cái thứ linh tinh này! Mẹ và cha con tách ra chỉ là sợ Bạch Linh gặp chuyện không may, cho nên mới đến nhân gian chờ."

Thiên Hựu rất thanh đã trực tiếp vạch trần tôi nói: " Là như thế sao? Sao con lại thấy mẹ rõ ràng là không muốn chờ ở quỷ giới nhỉ? Theo doi một người thì cử ai mà chẳng được, làm gì mà lại cần tự mình ra trận, rõ ràng là có vẫn đề mà!"

Tôi trừng mắt lườm nó: " Nói thì đơn giản như thế, con làm đi! Con mà ở lại đây thì mẹ quay về là được rồi."

Tôi cũng chỉ nói như thế, ai ngờ nó đồng ý rất nhanh: " Cũng được đấy! Cha và mẹ đều có mặt, thì quỷ giới trả lại cho ông ấy quản lý đi. Con ở đây trông chừng Bạch Linh, mẹ cũng yên tâm."

Hừ! Tên nhóc tâm địa gian xảo này. Tôi đã nhìn ra rồi, rõ ràng là muốn trả thù, tôi mới không thèm làm như thế: " Con nghĩ hay đấy, ở đây không cần con, mẹ tự theo dõi là được rồi."

Thiên Hựu bĩu môi nói: " Con mới không thèm! Con phải quay về, cha vẫn luôn đi theo con mãi! Bà này, nếu không hay là mẹ theo con về đi, con bảo Thất Dạ và Hắc vô thường ở lại trông chừng."

" Tên nhóc thối tha, cha con bảo con tới chứ gì!"

Thiên Hữu nhướng mày nói: " Ừm, ông ấy bảo con đến, nhưng mà mẹ đừng có nói là con nói đấy, dù sao hôm nay mẹ cũng quay về đi!"

Nếu con trai đã ra mặt, tôi không quay về cũng không hay lắm. Suy nghĩ một chút, tôi liền nóng vội! Trước đó lão già đã đến mời, tôi đã không đồng ý, anh kêu Thiên Hựu đến mời, tôi mà không đồng ý nữa thì đúng là quá kiêu ngạo rồi! Ở trước mặt con trai, tôi vẫn không muốn chuyện cãi nhau lộ ra quá rõ ràng.

Cùng Thiên Hựu trở lại quỷ giới, vừa mới vào Minh Điện đã trông thấy lão già ngồi trên điện nghe hý khúc. Dáng người của người diễn hý khúc xinh đẹp táo bạo, mỗi một động tác đều vô cùng thướt tha, mà lão già dường như đang đắm chìm trong đó, thích ý híp mắt lại.

Tôi vốn cho rằng anh ở quỷ giới rất cô đơn, rất tương tư, hóa ra lại vô cùng ung dung tự tại đấy chứ, hoàn toàn khác với trong suy nghĩ của tôi. Xem ra tôi không có ở đây, anh vô cùng vui vẻ.

Tôi ngay tại chỗ không nể mặt mà xoay người rời đi. Thiên Hựu đi theo sau tôi nói: " Tại sao vừa về đã đi rồi? Mẹ không đi tìm cha sao?"

Tôi khó chịu nói: " Tìm ông ta làm gì? Bây giờ trong mắt ông ta đâu có mẹ nữa, tất cả đều chỉ có một con hát. Mẹ đi tìm ông ta không phải là tự đi tìm phiền phức sao?"

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ