Trừ nơi này ra đâu đâu cũng là địa ngục? Vì sao tôi cảm thấy ngược lại nhìn qua nơi này so với địa ngục còn đáng sợ hơn nhỉ?
Tôi nói thầm với Diệm Thiên Ngạo: "Tại sao tôi cảm thấy người này nói chuyện kỳ quái như vậy? Có thể là ảo giác không? Hay là chúng ta không nghe hắn nói lung tung nữa, người này nhất định là giả mạo, Thượng đế thật đang ở bên ngoài!"
' Thượng đế ' hình như nghe được lời tôi nói, hắn nở nụ cười:"Ảo giác? Nơi này mới là thế giới chân thật nhất! Ta là bộ phận bị thượng đế vứt bỏ, ta mới là thượng đế chân chính, người mà các ngươi nhìn thấy kia, chẳng qua là kẻ mà trong mắt chỉ có giết chóc! Có thể dễ dàng tiêu diệt hoàng tộc, vì bù lại sai lầm của bản thân mà không ngừng giết người! Vì mục tiêu của chính mình diệt trừ tất cả chướng ngại vật, những người này biết tất cả hành vi phạm tội của hắn ha hả, những chuyện các ngươi không biết, ta đều biết!"
Mặc kệ ông ta nói thật hay giả, hiện tại tôi đều không muốn nghe ông ta luyên thuyên, bởi vì tôi không muốn nghe một người thật hay giả mình cũng không biết nói chuyện.
"Ngươi đừng nói những lời vô dụng nữa, nếu ngươi không muốn nói cho chúng ta biết cách để ra khỏi nơi này, vậy thì đừng nói nữa, chúng ta tự mình tìm cách, dù sao ngươi có nói gì thì chúng ta cũng sẽ không tin." Tôi khó chịu quát hắn.
Không đợi đối phương đáp lại, tôi kéo Diệm Thiên Ngạo muốn đi khỏi, vừa xoay người, cái vị ' thượng đế ' kia lại nói: "Cô không tin ta cũng được, nhưng ngay cả lời của mẹ cô sư phụ cô, cô cũng không tin sao? Phần Thất, chẳng lẽ cô không không muốn gặp sư phụ cô một lần nữa? Hắn cũng ở nơi này, nơi này có bộ phân vứt bỏ của hắn."
Lời nói của ông ta quả thật khiến cho tôi có hứng thú, tôi dừng bước quay đầu lại nhìn ông ta hỏi: "Ông nói lại lần nữa xem."
Trong bóng tối cách đó không xa thoáng hiện lên một luồng sáng trắng, sau khi hào quang tan đi, tôi nhìn thấy sư phụ tôi, ông ấy đứng sừng sững ở nơi đó, tôi có cảm giác ông ấy là thật.
"Sư phụ? Thật là người sao?" Tôi to gan hỏi.
Vệ Tử Hư thở dài nói: "Là ta! Không nghĩ tới ta sẽ nhìn thấy con ở trong này, nơi này không phải nơi các con nên tới! Sự tồn tại của các con sẽ phát sinh xung đột với bản thân vốn có ở nơi này, các con không nên tới."
Tôi thấy rất mơ hồ khi nghe thấy những lời này, nhưng hình như cũng biết đây là nơi nào rồi, nói đơn giản, nơi này chính là một nơi thu giữ, một nơi thu giữ quá khứ! Quá khứ bị chính mình vứt bỏ ở trong này chậm rãi hợp thành linh thể.
Mỗi người đều muốn làm cho mình trở nên trọn vẹn, hoàn mỹ nhất, mà những thứ bị cho rằng không tốt, những phần không cần sẽ vứt đến nơi này, thời gian dần qua, những ký ức không cần này tích lũy càng ngày càng nhiều, cuối cùng hội tụ thành linh thể, trên thực tế, thường thường những ký ức bị vứt bỏ kia mới là bản thân chân thật nguyên thủy nhất, chỉ là bản thân không phát hiện ra mà thôi.
"Sư phụ, người còn sống không? Người nhất định không chết, người còn sống, đúng không?"
Vệ Tử Hư lắc đầu nói: "Không, quả thật ta đã chết rồi, con nhìn thây đây chỉ là một phần ta ngày trước, thứ bị ta vứt bỏ!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
TerrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.