470. Chó khôn không cản đường

73 4 0
                                    

Trần Tú Tài đã nói rất rõ rồi nhưng não của tôi vẫn không chịu vận động. Anh thở dài nói: "Cô đúng là...Không biết bao giờ mới thông minh lên nổi."

Trần Tú Tài tốt bụng giải thích cho tôi: "Nếu Phượng tộc bị tiêu diệt vì nguyên nhân Phượng tộc cấu kết với Ma tộc, ông ấy là chủ của tam giới, dù có giết nhầm nghìn người của Phượng tộc, đây cũng chỉ là một con số nhỏ bởi lẽ ngay từ đầu ông ấy không sai, ông ấy cũng vì suy nghĩ cho chúng sinh nên mới ra quyết định như vậy. Nhưng cô thử nghĩ xem, nếu chỉ vì thế mà Tạ Linh Côn cho rằng ông ấy là hôn quân, không chịu nổi ông ấy nữa nên mới rời khỏi thiên giới, như vậy không phải quá nhỏ mọn, không phải làm quá lên sao?"

Tôi gật đầu, nghe có vẻ hợp lý rồi đấy.

"Tạ Linh Côn không đang dưng đi huỷ hoại chính mình, cho nên cách làm đó của ông còn có nguyên nhân khác nữa. Nếu cô không hiểu được thì đừng cố hiểu nữa."

Bị Trần Tú Tài coi thường, tôi nhất thời buột miệng nói bí mật trong lòng ra: "Có lẽ nào Thiên đế chính là người mặc đồ đen đó?"

Trần Tú Tài thâm trầm không đáp, tôi cho rằng anh sẽ nói ra nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thôi, ở đây lâu sẽ gặp nhiều vấn đề, tôi không muốn bị nhốt ở đây cả đời."

Thật là, cứ trực tiếp nói cho tôi là được rồi, việc gì phải dấu đông dấu tây như vậy? Việc đó có gì mà phải dấu cơ chứ, sao không nói toẹt ra?

Trở lại đàn tế, khung cảnh xung quanh chúng tôi biến thành một màu trắng xoá, ý thức dần dần trở lại thân thể, tôi chậm rãi mở mắt, khung cảnh phế tích lại hiện ra trước mặt.

Phượng tộc mà ý thức của tôi vừa đến trước đó đã từng phồn thịnh đến vậy, bây giờ chỉ còn lại một đống đất đen đổ nát. Sự tương phản rõ rệt như vậy làm tôi không khỏi tin rằng anh thật sự đã đưa tôi quay trở về quá khứ. Tuy trên không hẳn là quay về quá khứ thật sự nhưng ít nhất Trần Tú Tài cũng không lừa tôi.

"Mau đi thôi, hình như có người tới, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây."

Sắc mặt Trần Tú Tài ngưng trọng, nghiêm túc nhìn về một hướng. Tôi lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi: "Là người mặc đồ đen?"

Trần Tú Tài lắc đầu nói: "Cho dù là ai thì chúng ta cũng không nên ở đây quá lâu."

Lúc rời đi Trần Tú Tài cầm theo khối đá màu trắng xanh. Nhìn khối đá có vẻ không to lắm nhưng lúc cầm lên thì rất nặng nhọc. Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta không giống như đang giả bộ nên mới tiến lên định giúp một tay. Nhưng tiến lên mới phát hiện tôi không thể nhấc nổi nó lên.

Mẹ nó, đây là loại đá gì mà nặng thế không biết.

Thử nhấc lên mấy lên nhưng đều không nhấc nổi, tôi tiếp tục cố gắng, quyết tâm nhấc nó lên bằng được.

Trần Tú Tài thấy vậy hô lên: "Tránh ra."

Tôi bỏ khối đá xuống, khối đá rơi gần chỗ của Trần Tú Tài đứng, cùng lúc đó cũng nện xuống mặt đất một cái hố. Mà chỗ đó còn là chỗ mà Trần Tú Tài vừa mới đứng.

[Q2] Quỷ Hôn - Phù HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ