"Thiên Hựu đã tới."
Tôi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn anh tôi hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thiên Đế đột nhiên dơ tayy ra, ánh mắt dịu dàng đến đáng sợ. Tôi quay đầu lại, cố tránh khỏi. Anh gỡ một chiếc lá phong trên đầu tôi xuống.
Tôi nghĩ rằng anh tôi sẽ sợ hãi kêu lên với ý tưởng trong đầu tôi vừa lóe lên. Sao anh tôi có thể có ý nghĩ đấy với tôi được, tôi cũng không phải loại người gặp ai là yêu ngay. Người đẹp bên cạnh anh tôi nhiều như mây, tôi đang nghĩ gì vậy?
"Bản tôn đuổi thằng bé quay về. Cô yên tâm, thằng bé không có việc gì. Tôi sẽ không làm gì với nó, chỉ hy vọng thằng bé không nên vì chuyện của cô mà làm chuyện sai lầm. Đứa bé Thiên Hựu kia trời sinh đã là Sát tinh. Nếu Thiên Ngạo ở đây, chắc canh ta có thể khắc chế thằng bé. Chỉ tiếc bây giờ cậu tôi không có ở đây, tôi lo cho thằng bé cũng được, chắc không sao."
Nghe Thiên Đế nói, tôi không thể không suy nghĩ có phải muốn moi từ miệng tôi cái gì đó hay không. Ví dụ như Diệm Thiên Ngạo có chết thật hay không? Nói thật, tôi đã bị anh tôi đào hố một lần, cho nên bây giờ dù anh tôi có nói gì tôi cũng sẽ không tin.
Nhớ tới phong ấn trí nhớ, tâm trạng tôi bỗng nhiên kích động: "Về chuyện của Hoàng tộc, anh thật sự đảm bảo chính mình không sai chứ? Anh có từng nghĩ tới cũng không phải tất cả người của Hoàng tộc đều cấu kết với Ma tộc? Dù anh vì muôn dân trăm họ mà suy nghĩ thì chỉ cần diệt trừ những người có ý định xấu là được rồi, vì sao phải tiêu diệt toàn bộ? Những người già, trẻ nhỏ có làm gì sai? Bọn họ không có năng lực phản kháng anh, bọn họ là người vô tội. Anh là Thiên Đế, trời cao có đức hiếu sinh, Hoàng tộc cũng là Thần tộc, sao anh có thể ra tôiy được? Tôi có làm cái gì sai? Em trai tôi làm gì sai? Cậu tôi chẳng qua chỉ là vào nhầm thai, có một người cha là Ma tộc, bị xa lánh còn chưa đủ, còn muốn bị giết sao? Mẹ tôi tuyệt đối không cấu kết cùng Ma tộc, bà ấy chẳng qua chỉ là yêu nhầm người mà thôi. Bà ấy có tôi, còn có em trai tôi, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy."
"Anh không biết phụ nữ một khi đã có con, chẳng khác nào bị ràng buộc, cũng sẽ không đi mạo hiểm. Điểm ấy tôi biết rõ hơn anh. Sư phụ tôi không có ý định muốn trả thù, anh tôi chỉ vì che dấu thân phận của tôi. Anh tôi có làm gì sai?"
Thiên Đế xoay người, không nhìn tôi: "Bản tôn có thể hiểu được tâm trạng của cô bây giờ. Tâm trạng bây giờ của cô kích động như vậy, tôi không biết có nên nói chuyện với cô không? Nếu cô có thể tỉnh táo lại, có một số việc..."
"Bây giờ tôi rất tỉnh táo."
Thiên Đế nghiêng người nhìn tôi nói: "Là thế này phải không? Năm đó cô chỉ là đứa trẻ, cũng biết một số chuyện. Vì sao Tinh Hà nhất định phải ở lại Hoàng tộc? Rõ ràng biết rõ các cô sẽ phải chịu xa lánh, còn muốn ở lại nơi đó không đi. Cô nghĩ rằng bà ấy thật sự sợ các cô ở bên ngoài không sống được sao? Không, bà ấy muốn ở lại nơi đó cùng đám người ma tộc ứng phó với bên ngoài."
"Tuy bản tôn không biết vì sao bà ấy phải làm như vậy, nhưng đây là sự thật. Tin cũng được, không tin cũng được. Dù tình huống lúc đó xảy ra như thế nào, cuối cùng cũng sẽ là không tốt đẹp. Dã tâm của An Nguyệt còn lớn hơn cô, ông tôi cho phép Ngân Hà ở lại Hoàng tộc đương nhiên là muốn cùng bà ấy liên kết. Tuy bên ngoài phản đối, nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa
HorrorDường như số bảy có một mối quan hệ kì lạ với cõi âm. Mạc Thất là một cô gái mười tám tuổi nên được yêu thương, vui vẻ. Nhưng trong dòng họ, các bé gái được xem là không may. Không phải vì cổ hủ mà là vì một bản khế ước giữa người và quỷ.