Chương 72: Thánh Thượng nửa đường tạt ngang

4.5K 366 70
                                    

Vai chính thụ muốn Cố Nguyên Bạch tứ hôn cho vai chính công.

Cười bất đắc dĩ một hồi, Cố Nguyên Bạch lại thở dài một hơi.

Trừ phi Tiết phủ chủ động xin, chứ hắn sẽ không chủ động ban hôn.

Một tờ giấy hôn nhân, lại làm khó hai người. Loại hành vi tùy tay loạn điểm uyên ương này, Cố Nguyên Bạch không kiên nhẫn làm.

Buổi sáng vừa mới nhắc Tiết Viễn, buổi chiều Đô Ngu Hầu liền sai người đưa cho Cố Nguyên Bạch một phong thư, cùng một thanh gỗ khắc lớn bằng bàn tay.

Thanh gỗ khắc thành hình loan đao, mặt loan đao gọt đến bóng loáng bằng phẳng, cũng không khắc hoa văn gì. Bởi vì chỉ là thủ công, cho nên lưỡi dao rất dày, sẽ không làm người bị thương, giống như đồ chơi của trẻ con.

Cố Nguyên Bạch cầm đao gỗ lên nhìn, không thấy có gì kỳ quặc, liền ném sang một bên, rồi cầm lấy phong thư đang đặt ở một bên.

Giấy viết thư trắng tinh, phảng phất mùi rượu. Mũi Cố Nguyên Bạch rất mẫn cảm nên ngửi được ngay, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh ngày ấy Tiết Viễn cười như không cười, ngồi trên lầu hai Trạng Nguyên Lâu thả rơi bình rượu xuống đất.

Hắn cười một tiếng, mở thư ra, phía trên chỉ có một câu: Thần chơi cờ giỏi hơn Thường Ngọc Ngôn nhiều, đã chuẩn bị bộ cờ, trà ngon, chờ thánh giá lâm.

Chữ viết rồng bay phượng múa, một tờ giấy cũng sắp không chứa nổi chỉ một hàng chữ ngắn ngủi này của Tiết Viễn.

Bị bệnh mà chẳng chịu nằm yên gì cả.

Cố Nguyên Bạch đưa thư cho người hai bên xem, Điền Phúc Sinh xem xong liền cười khúc khích, vui vẻ, "Tiết đại nhân tự tin như vậy, hẳn là cờ nghệ thật sự là số một số hai."

Cố Nguyên Bạch còn không phát hiện, lúc này nghĩ cũng thấy đúng thật. Tiết Viễn tự khen chính mình, quân tử thời cổ đại luôn cẩn thận khiêm tốn, nhìn người này đi, da mặt dày đến vô tận.

Cố Nguyên Bạch không nhịn được cong môi.

Thị vệ trưởng lo lắng nói: "Thánh Thượng, Tiết đại nhân thân thể không khoẻ, chắc là không thể đi lại, mới mời Thánh Thượng giá lâm Tiết phủ."

"Trẫm biết." Cố Nguyên Bạch nói.

Ngón tay không khỏi sờ đến ngọc ban chỉ, hôm nay đã đổi chiếc mới, cảm giác sờ lên vẫn là ôn nhuận. Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua nhẫn bạch ngọc, nhớ tới bộ dạng Tiết Viễn ngâm mình trong nước, nheo mắt nói: "Vậy đi nhìn một cái."

-------------------

Sau giờ Ngọ gió nhẹ thổi, mây tầng tầng lớp lớp, sắc trời ẩn chứa ánh sáng vàng nhạt.

Hành cung tránh nóng rất lớn, trong ngoài có núi sông trùng điệp, tràn ngập màu xanh mang đến không gian mát mẻ. Phủ đệ của các vương công đại thần cùng đủ loại quan lại xây cách đó không xa, hoa thơm chim hót không ngừng.

Chử Vệ trầm mặc không nói mà đi theo Thánh Thượng, y thoạt nhìn tâm sự nặng nề, ngẫu nhiên ngước mắt nhìn Thánh Thượng, ánh mắt càng giống như thất vọng.

[Edit - Hoàn] Ta dựa vào mỹ nhan bình ổn thiên hạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ