Chương 12: "Cứ để Phật Tổ thanh lọc tâm hồn bẩn thỉu của ngươi".

8.6K 792 113
                                    

Edit: Ryal

Dung Ngọc bị Sở Đàn ôm mông, hai đùi kẹp bên eo hắn, thứ kia tì vào đùi cậu, cứng đến nỗi cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được rõ rành rành.

Mặt Dung Ngọc thoáng chốc đỏ lên, thực sự không phải vì xấu hổ mà là vì giận dữ.

Cậu nghiến răng, từng câu chữ như rít qua khóe miệng: "Ngươi là chó à? Ở đâu cũng động dục cho được".

Dung Ngọc cố thì thầm vì sợ Tam Hoàng tử sẽ nghe thấy, làn hơi ấm áp phả vào tai Sở Đàn.

Vậy là cậu lại cảm nhận được thứ giữa hai đùi mình đang phấn khích nảy lên.

Dung Ngọc: "...".

Cậu tức tới nỗi suýt bật cười: "Còn dám làm càn nữa thì lúc về ta sẽ thiến ngươi".

Cuối cùng Sở Đàn cũng đứng im.

Tam Hoàng tử chẳng tìm được ai. Đúng lúc một con mèo nhảy xuống từ hòn núi giả, Dung Nguyệt cũng đi theo, thấy là mèo chứ không phải người thì thở dài nhẹ nhõm: "Mèo của Tứ muội muội ta".

Y ngồi xổm xuống vẫy tay với nó: "Đạp Tuyết, lại đây nào".

Con mèo nhìn Dung Nguyệt rồi nhìn Tam Hoàng tử, quay đầu bỏ đi.

Dung Nguyệt lúng túng mím môi, Tam Hoàng tử xoa đầu y: "Con mèo này chẳng biết ai với ai đâu. Nếu đệ thích thì ta tặng đệ một con nhé".

Y lắc đầu: "Thôi".

Tam Hoàng tử hỏi: "Mai là Tết Nguyên tiêu, trong cung có tiệc, ta cho xe tới đón đệ được không?".

"Cha ta cũng đi chứ?".

"Quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể đưa gia quyến theo cùng, dĩ nhiên nhạc phụ đại nhân cũng sẽ đến".

Dung Nguyệt nói: "Ta ngồi chung xe ngựa với cha là được, huynh đừng cho xe tới, lộ liễu quá thì không hay".

"Thế có gì mà lộ liễu? Đệ là đệ đệ của Trắc phi ta, dĩ nhiên cũng là đệ đệ của ta, ta cho xe tới đón đệ thì sai ở đâu nào?".

Dung Nguyệt đỏ mặt: "Huynh còn không biết xấu hổ mà dám nói ta là đệ đệ của huynh, huynh, huynh vừa mới...".

Tam Hoàng tử bật cười: "Ai bảo không được hôn em vợ? Trong hậu cung của phụ hoàng ta có tận mấy cặp chị em xinh xắn kia kìa".

"Huynh đúng là không biết xấu hổ...".

Hai người vừa tình tứ vừa đi mất.

Dung Ngọc trốn trong núi giả nuốt nước bọt, chỉ thấy kinh tởm. Cậu không hiểu nổi, cái tên Tam Hoàng tử này nhìn sao cũng chỉ thấy vừa đểu vừa hèn, rốt cuộc tại sao hắn ta lên làm công được vậy?

Cậu lại nhìn kẻ trước mặt mình. Sở Đàn là loại mặt người dạ thú, tuy không bỉ ổi bằng Tam Hoàng tử nhưng cũng chẳng tốt lành gì!

"Đồ chó hư, ngươi sờ soạng đủ chưa?". Dung Ngọc cụp mắt, u ám nói.

Cái tay đang bóp mông cậu của Sở Đàn khựng lại: "Xin lỗi vì đã mạo phạm công tử".

"Ngươi còn biết mình đã mạo phạm cơ à!".

Sở Đàn tỏ ra vô tội: "Công tử đâu có đứng được, nô tài đành phải ôm mông công tử mà bế lên thôi".

[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan MộcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ