Edit: Ryal
Mai là mười lăm tháng giêng, là Tết Nguyên tiêu. Sáng sớm tuyết vẫn rơi, trời phủ đầy sương lạnh.
Tâm trạng Dung Ngọc cũng nặng trĩu như bị thứ gì đè lên.
Mặc Thư bưng đến một bát bánh trôi nhân đậu xanh, Dung Ngọc chỉ ăn một cái, còn lại Sở Đàn hưởng sạch. Nó vừa lườm Sở Đàn vừa thầm chửi hắn là đồ không có mắt. Đâu ra cái loại nô tài dám giành ăn với chủ?
Đến xế chiều mặt trời mới ló khỏi tầng mây, cuối cùng khí trời cũng trong trẻo hơn đôi chút.
Mặc Thư không chịu nổi khi thấy Dung Ngọc cứ u uất nữa, nó giục cậu ra ngoài phơi nắng.
Đất trời trắng xóa, núi giả và hồ nước trong viện đều bị băng tuyết che phủ, ánh mặt trời chiếu xuống tạo thành những tia lấp lánh như sao.
Đám người hầu đang quét tuyết, thấy Dung Ngọc ra ngoài thì đồng loạt khom người lui xuống.
Chớp mắt trong viện chỉ còn lại ba chủ tớ. Dung Ngọc ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu nhìn tuyết, ánh mắt cũng trống rỗng như lớp tuyết trải dài.
Mặc Thư thầm lo lắng, nó cảm nhận được dạo gần đây công tử đã thay đổi nhiều nhưng chẳng biết nên miêu tả cụ thể ra sao, chỉ thấy như thể cậu cách mình rất xa, như thể nếu không chú ý thì cậu sẽ biến mất.
Sở Đàn cũng không thích Dung Ngọc thế này. Hắn thường trêu Dung Ngọc vì thích nhìn đôi mắt hoa đào diễm lệ trợn to mỗi khi cậu bực tức, thích nhìn đôi môi xinh xắn khép vào rồi lại mở ra, thốt lên từng lời ác độc để sỉ nhục hắn, thích nhìn cậu dùng roi quất mình với gương mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng vô cảm.
Mọi biểu cảm, mọi hành động của Dung Ngọc đều rất sống động. Đủ để hắn cam lòng chịu đựng tất cả.
Hắn không thích một Dung Ngọc u uất như hiện tại.
Sở Đàn nhíu mày nhìn cậu như đang cố xuyên qua thể xác để thấu suốt nội tâm. Hắn thực sự tò mò muốn biết, rốt cuộc Dung Ngọc đã trải qua những gì mà tâm trạng cậu lại ủ rũ đến thế.
Bỗng một con mèo xuất hiện.
Toàn thân nó đen như than, chỉ có bốn vuốt và chóp đuôi màu trắng.
Con mèo để lại một chuỗi dấu chân trên nền tuyết, chạy thẳng đến chỗ Dung Ngọc mà ngẩng đầu nhìn cậu. Dung Ngọc cũng liếc nó một cái rồi dời mắt như thể không muốn tốn thời gian.
Chẳng ngờ con mèo cứ thế nhảy lên đùi cậu, tìm một tư thế thật thoải mái trên tấm chăn rồi dụi vào cái lò sưởi tay ấm áp mà ngủ khò.
Mặc Thư khom người: "Công tử?".
Trong kí ức của nó, công tử rất ghét động vật. Ngày trước từng có người dâng tặng một con chim sáo biết nói chuyện, công tử chê ồn nên định giết nó, may là Nhị công tử bắt gặp rồi cứu con sáo về.
Dung Ngọc lắc đầu, nhắm mắt, ngón tay khẽ mân mê tai mèo.
Sở Đàn nhướng mày, có vẻ tiểu thiếu gia thích những con vật xù lông.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan Mộc
Tiểu Thuyết ChungThể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơn thụ, Chó điên x Chủ điên Tình trạng bản gốc: 165 chương (chưa hoàn thành) Tình trạng bản edit: Đan...