Edit: Ryal
Không chỉ có mình Sở Đàn bị Dung Ngọc hấp dẫn, những kẻ khác cũng vậy.
Trên tầng hai.
Một người đàn ông áo đen với chiếc mặt nạ vàng chậm rãi thưởng thức chén rượu trong tay, ánh mắt tán thưởng chưa từng rời khỏi bóng dáng Dung Ngọc.
"Cô không biết từ bao giờ trong kinh lại có một tài năng bậc ấy".
Kẻ ngồi đối diện gã cũng quan sát Dung Ngọc, trầm ngâm một chốc rồi đáp lời.
"Vị công tử kia ngồi xe lăn, trên tay vịn có khảm noãn ngọc, lò sưởi tay chạm khắc tinh xảo hẳn là được làm bởi đại sư phụ của Trân Bảo Các, áo choàng may từ da cáo lông đỏ ngàn vàng khó mua. Trong kinh chỉ có một người tàn phế hai chân lại xa hoa lãng phí tới mức độ đó – đứa con thứ ba của Dung Thị lang, Dung Ngọc".
Gã đàn ông áo đen nhướng mày: "Không hổ là Điện tiền Đô chỉ huy sứ, ngồi trên tầng hai mà cũng trông rõ từng hoa văn chạm khắc trên lò sưởi tay của cậu ta".
Đô chỉ huy sứ cười: "Điện hạ quá khen. Chỉ là em gái thần thích những món đồ của Trân Bảo Các, thần có vài dịp đi mua giúp con bé nên cũng hiểu biết đôi phần".
Gã áo đen khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi mắt phượng nheo nheo, than thở: "Thì ra là em trai của Dung Nguyệt. Nghe nói Tam lang nhà họ Dung độc ác tàn bạo, vốn có danh hiệu Tu La, hôm nay gặp mặt mới biết lời đồn không đúng".
Lúc này Dung Ngọc đã lấy được phần thưởng hạng nhất là chiếc bình ngọc đựng rượu Quỳnh Hoa.
Cậu mở nắp bình ngửi nhẹ. Giữa hơi rượu có hương hoa thoang thoảng, mùi tỏa ra từ miệng bình mãi không tan mất, ai ngửi thấy cũng phải khen thơm.
Nước bọt ứa ra, Dung Ngọc phấn khích, vội rót một chén nếm thử. Hai mắt cậu rực sáng.
"Rượu ngon!".
Gã áo đen trên tầng hai khẽ cười: "Cô cũng muốn nếm thử rượu Quỳnh Hoa".
Đô chỉ huy sứ đáp: "Nghe đâu năm ngoái Tri phủ Dương Châu đã cống lên rất nhiều rượu Quỳnh Hoa, nếu điện hạ muốn uống thì hay người tới xin hoàng thượng vậy".
Nụ cười trên mặt gã áo đen thoáng phai nhạt, giọng gã lạnh xuống: "Thứ cô muốn mà phải đi xin kẻ khác, quả là khiến người ta mích lòng".
Dường như gã đang ám chỉ gì đó. Đô chỉ huy sứ lập tức nghiêm mặt: "Điện hạ chỉ đâu thần đánh đó, vạn sự xin nghe theo lời điện hạ".
Gã áo đen không đáp, chỉ nhìn Dung Ngọc: "Tiếc thật, cậu ta có tài hoa đến mấy cũng chỉ là một kẻ tàn phế hai chân. Bằng không nếu vào triều làm quan thì chắc chắn sẽ là đại nhân tài mà cô có thể sử dụng".
Có lẽ gã đã nhìn quá lâu, khiến Sở Đàn chú ý.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên qua tấm mặt nạ vàng để thấy rõ gương mặt phía sau, rồi lại cụp mi và lẳng lặng dùng thân mình che kín Dung Ngọc.
Gã áo đen khẽ cong môi, đặt chén rượu xuống bàn: "Thôi, cô cũng phải về cung đây. Buổi tiệc sắp bắt đầu... chỉ sợ phụ hoàng sẽ trách mắng".
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan Mộc
General FictionThể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơn thụ, Chó điên x Chủ điên Tình trạng bản gốc: 165 chương (chưa hoàn thành) Tình trạng bản edit: Đan...