Chương 83: "Trời không ra trời, nước không ra nước, quỷ sứ lộng hành, gieo vạ nhân gian".
Edit: Ryal
Đúng như những gì Vệ Kinh Đàn đã nói, dạo gần đây bên ngoài không được yên ổn.
Dịch bệnh ở ngoài thành lan rộng, chỉ mới qua vài ngày ngắn ngủi đã có mấy chục người chết, vô số người mắc bệnh.
Ban đầu mọi người tưởng đó chỉ là chứng cảm nắng thông thường. Cho đến khi uống thuốc mãi mà không thấy khỏi, bệnh tình cũng chẳng khá hơn, thậm chí ngay cả thầy thuốc cũng nhiễm bệnh mà không thể tự chữa cho mình, cuối cùng mọi người cũng ý thức được rằng đây là bệnh dịch.
Thời tiết càng ngày càng nóng, nắng nóng kéo dài khiến đất đai nứt nẻ, mực nước sông vừa dâng cao vài ngày trước cũng nhanh chóng hạ xuống bằng tốc độ có thể nhận ra bằng mắt thường, để lộ lòng sông khô rang như chảo lửa.
Những thi thể chết vì lũ lụt còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ thì những thi thể chết vì dịch bệnh lại chất chồng.
Dân kêu khổ thấu trời, đổ xô vào trong thành tìm thầy thuốc, vì thế trong thành cũng bắt đầu có người nhiễm bệnh.
Ai cũng cảm thấy bất an.
Đúng lúc này phủ Công chúa lại nổ, ba ngày nổ hai lần, cung điện lộng lẫy nguy nga giờ chỉ là một đống đổ nát.
Trong một căn viện nhỏ giữa thành Dương Châu, Công chúa Lâm Ngu và Tam Hoàng tử ngồi mặt đối mặt. Phủ Công chúa không còn an toàn nữa, họ phải tạm lánh tại đây, Tống Tử Khiêm thì mượn cớ công việc để ở lại nha môn.
"Điều tra được thủ phạm chưa?". Yến Minh Huyên nhìn tên thuộc hạ đang quỳ phía dưới, nét mặt âm trầm.
Kẻ kia nơm nớp lo sợ: "Thuộc hạ tài hèn sức mọn, vẫn chưa điều tra ra".
"Vô dụng! Đã năm ngày trôi qua rồi mà vẫn không tra được chút manh mối nào, ta nuôi các ngươi có ích gì cơ chứ!". Yến Minh Huyên cầm chén trà trên bàn quăng mạnh xuống đất.
Mảnh sứ vỡ sượt qua mặt kẻ kia, nhưng gã chẳng dám cử động mà chỉ run run quỳ ở chỗ cũ.
"Xin điện hạ thứ tội. Có điều này điện hạ chưa được biết, tình hình ngoài kia thực sự đang rất hỗn loạn, vô số người chết vì dịch bệnh ngoài thành, dân chúng đổ dồn về đây, đám lưu manh cũng thừa dịp đó mà liên tục cướp bóc. Trên phố xá thường xảy ra bạo loạn, cứ hễ có manh mối là lại bị cắt đứt ngay, thuộc hạ không thể tra thêm bất cứ điều gì. Rất nhiều người nói cứ mỗi khi trời tối là họ lại thấy ma trơi, họ nói quỷ môn quan đã mở, dịch bệnh này xuất phát từ địa ngục, họ còn nói, còn nói...".
Tên thuộc hạ ấp úng như sợ phạm phải điều kiêng kị gì.
Yến Minh Huyên nhìn chằm chằm gã bằng ánh mắt âm u: "Nói tiếp!".
Mồ hôi lạnh rịn đầy sau gáy tên thuộc hạ, gã đành nhắm mắt thốt lên câu đại nghịch bất đạo kia: "Trời không ra trời, nước không ra nước, quỷ sứ lộng hành, gieo vạ nhân gian".
Yến Minh Huyên và Công chúa Lâm Ngu cùng biến sắc.
"Trời không ra trời, nước không ra nước, quỷ sứ lộng hành, gieo vạ nhân gian". Dung Ngọc khẽ thì thầm rồi cười ha ha. "Kẻ nào biên soạn câu này thế, rất thú vị!".
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/Song tính/On-going] Vai lót đường độc ác không muốn sống nữa - Quan Mộc
Fiksi UmumThể loại: Đam mỹ, H văn, Cổ đại, Quyền đấu, Xuyên thư, Song tính, Cung đình hầu tước, Thụ tàn tật điên điên không có dục vọng sống x Công còn điên hơn thụ, Chó điên x Chủ điên Tình trạng bản gốc: 165 chương (chưa hoàn thành) Tình trạng bản edit: Đan...