Ánh mắt Nhiếp Tiểu Phụng rơi vào tay thiếu nữ, trong tay người đó đang cầm một bộ bạch y trắng như tuyết. Nàng cẩn thận ngửi một chút, có mùi đàn hương nhàn nhạt.
Nhiếp Tiểu Phụng nhớ rõ bộ quần áo đó khi còn trẻ, nàng đã giặt nó vô cùng cẩn thận. Sau khi giặt xong còn đem ủi phẳng từng nếp gấp nhỏ, nàng luôn cho rằng quần áo sư phụ mặc tuyệt đối không thể có chút khuyết điểm nào, như vậy mới xứng với người...
Bây giờ nghĩ lại, thật sự nực cười. Nhưng hiện không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, nàng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ ánh mắt của Nhiếp Tiểu Phụng quá lạnh lùng, cho nên thiếu nữ có chút sợ hãi hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi trông giống ta như vậy?"
Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nàng, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói đây là núi Ái Lao?"
Thiếu nữ trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, nàng siết chặt quần áo của mình, đáp: "Đúng vậy."
Nhiếp Tiểu Phụng nhìn thiếu nữ, đem tấm áo của La Huyền vứt sang một bên, lại hỏi: "La Huyền là sư phụ ngươi?"
Thiếu nữ nghe nàng nhắc đến tên sư phụ, có chút tự hào nói: "Đúng vậy, người chính là sư phụ của ta."
Nhìn thấy sự tự hào tràn ngập trong ánh mắt và tình cảm ngưỡng mộ của thiếu nữ, Nhiếp Tiểu Phụng nhìn nàng, trong lòng chấn động.
Người trước mặt rất giống nàng lúc trẻ, không chỉ là vẻ ngoài mà cả sự ngưỡng mộ đối với La Huyền, tình yêu dành cho hắn cũng không sai lệch.
Nhiếp Tiểu Phụng xác nhận sư phụ của thiếu nữ chính là Lạc Huyền, lại thấy trên mặt nàng tràn ngập vẻ vui mừng và đắc ý, trong lòng khẽ tức giận nhóm người đến gần nàng, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Thiếu nữ nhận ra sự tức giận của người đối diện, lí dí đáp: "Nhiếp Tiểu Phụng."
Nhiếp Tiểu Phụng! Ngay cả tên cũng giống nhau! Nhiếp Tiểu Phụng thật sự tức giận rồi!
La Huyền, ngươi giỏi lắm, ngươi nhận thêm một đồ đệ, từ dung mạo, tính cách đến cả tên cũng giống hệt ta!
Nhiếp Tiểu Phụng trên người phát ra sát khí khiến cho thiếu nữ sợ đến tái mặt, cắn răng nói: "Sư phụ ta ở gần đây, nếu ngươi dám hành động càng quấy trên núi Ái Lao, sư phụ của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."
Nhiếp Tiểu Phụng không khỏi khó chịu khi nghe người nọ nói sư phụ là của nàng, liền mắng: "Câm miệng!"
Khuôn mặt họ tuy giống hệt nhau, nhưng nếu nhìn kĩ cũng có điểm khác biệt. Bởi vì trên khuôn mặt Nhiếp Tiểu Phụng có dấu vết thăng trầm của cuộc đời, trong khi thiếu nữ đối diện lại trẻ trung, trong trẻo đơn thuần, còn có nụ cười tựa như gió xuân...
Nhiếp Tiểu Phụng làm Nhạc chủ ở Minh Ngục hơn mười năm, khí phách xa cách trên người nàng do thời gian toi luyện mà thành, đương nhiên không phải một thiếu nữ chưa trải sự đời có thể có được, bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn chằm chằm khiến cho thiếu nữ sợ hãi, run rẩy.
"Tiểu Phụng, Tiểu Phụng, ta đã trở lại!" Chưa thấy người nhưng đã nghe thấy âm thanh từ xa truyền tới.
Thiếu nữ nghe thấy Trần Thiên Tiếng gọi, liền vui mừng nhưng Nhiếp Tiểu Phụng lại cau mày.
BẠN ĐANG ĐỌC
MỘNG HỒI ÁI LAO - FANFIC TUYẾT HOA THẦN KIẾM
FanfictionMột Fanfic khác của cp Huyền Phụng của tác giả Bảo Bảo Trong Mưa