Núi Ái Lao ban đêm luôn yên tĩnh, trái ngược với thành Nhĩ Hải lại rất sôi động về đêm.
Khi Nhiếp Tiểu Phụng giật mình tỉnh dậy, chợt nghe thấy cách vách có tiếng người khóc và tiếng người ồn ào, náo loạn hơn nửa đêm mới ngừng lại.
Nhiếp Tiểu Phụng vốn ít ngủ, lần này càng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Nhiếp Tiểu Phụng mang theo vành mắt thâm quầng rời khỏi giường, tự mình làm vài món ăn đơn giản lót dạ, sau đó nấu thuốc. Đang lúc nàng đang suy nghĩ đến chuyện mua ngựa, A Kiều vội vàng đi vào, nói: "Tiểu Thiện, bệnh đau tim của dì Hoàng lại tái phát, ta đã cho dì uống thuốc, nhưng vẫn thấy không yên lòng, nên muốn đi gọi Chu đại phu, cô giúp ta chăm sóc dì Hoàng một chút được không?"
Nhiếp Tiểu Phụng thấy sắc mặt y vô cùng gấp gáp, vội vàng đi tới nhà dì Hoàng ở đối diện.
Ngày thường hai người đối với nàng rất tốt, nàng mặc dù máu lạnh những cũng không thể không giúp đỡ.
Nhiếp Tiểu Phụng đi đến bên giường Dì Hoàng, nhìn sắc mặt bà vàng vọt, hơi tím tái, hiển nhiên là ngạt thở, nàng vội vàng cởi lỏng vạt áo trước ngực cho bà.
Một lúc sau, nghĩ là thuốc có tác dụng, dì Hoàng dễ chịu hơn một chút, liền thở ra một hơi.
Nhiếp Tiểu Phụng mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao bà phát bệnh, nên cũng không hỏi, nhưng dì Hoàng tựa như tìm được người để giải bày tâm sự, buồn bã đem chuyện nói ra: "Tối qua chắc con cũng nghe được hai mẹ Tiểu Hoa làm ầm lên."
Nhiếp Tiểu Phụng vô cùng xấu hổ, dì Hoàng tiếp tục nói: "Đôi vợ chồng già thường xuyên đến đây chơi với ta, đều đã làm cha mẹ, ai cũng đau lòng cho con mình, nhưng A Kiều mệnh khổ, bị chậm trễ."
Nhiếp Tiểu Phụng im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt nàng chợt lóe lên, nhìn thấy A Kiều đã đứng ở cửa một lúc mới đi vào, theo sau là La Huyền.
Dì Hoàng thấy nhiều người, nên không nói gì nữa.
A Kiều thần sắc tự nhiên nói: "Chu đại phu đi không nhanh, vừa vặn có La thần y ở đây."
La Huyền bước tới kiểm tra cho dì Hoàng một lượt.
Sau khi châm cứu xong, khí sắc trên mặt dì Hoàng dần dần khôi phục lại, La Huyền lúc này mới thở phào, nói: "Không sao rồi."
A Kiều nghe vậy rất cảm kích.
Nhiếp Tiểu Phụng thấy không có việc gì liền rời đi, La Huyền cũng theo nàng đi ra ngoài.
Tốt nhất là nên rời đi, tránh cho A Kiều thêm xấu hổ.
Nhiếp Tiểu Phụng cùng La Huyền một trước một sau đi vào trong sân nhà nàng. La Huyền ra hiệu bảo Nhiếp Tiểu Phụng ngồi xuống, để hắn bắt mạch cho nàng.
Lúc bắt mạch, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, La Huyền không tự nhiên, giương mắt nhìn nàng, nghe thấy nàng chế giễu: "Ngươi cảm thấy Tiểu Hoa có nên thích A Kiều không?"
La Huyền bị nàng hỏi đột ngột nên hơi bất ngờ, lại nghĩ đến A Kiều thường ngày đối với nàng ân cần, nên chắc nàng đang ghen, nghĩ thế La Huyền càng thêm xấu hổ, loại vấn đề này, hắn không biết nên trả lời như thế nào?
BẠN ĐANG ĐỌC
MỘNG HỒI ÁI LAO - FANFIC TUYẾT HOA THẦN KIẾM
FanfictionMột Fanfic khác của cp Huyền Phụng của tác giả Bảo Bảo Trong Mưa