Suốt một tháng qua, mặc dù trên đường đi vẫn ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ nhưng La Huyền vẫn không cảm thấy thoải mái như ở nhà, đặc biệt là sau khi ăn cơm trưa Tiểu Phụng nấu.
Nhưng còn chưa ăn được mấy ngụm, hắn đã nhận được bồ câu đưa thư của Chu đại phu gửi đến, bởi vì A Kiều lao ra khỏi nhà, Chu đại phu mới nhớ trên núi Ái Lao có một số đoạn đường khó đi, đối với người dân sống ở Nhĩ Hải, ai cũng kính trọng thần y đan sĩ, núi Ái Lao chính là ranh giới ngăn cách giữa họ, họ đương nhiên không dám tự tiện đến làm phiền hắn, hơn nữa thần y lại tinh thông kỳ môn độn giáp, thiết lập cơ chế trên núi Ái Lao, người không biết như A Kiều ắt sẽ không tìm được đường lên. Ông vội vàng viết một lá thư rồi kể sơ tình hình bệnh tình của bệnh nhân rồi kêu Tiểu Bạch dùng bồ câu, cấp tốc gửi đến Ái Lao.
Lúc La Huyền nhận được thư thì lập tức đứng dậy đi chuẩn bị hòm thuốc, hắn không biết căn bệnh hiểm thế nào mà Chu đại phu nói cấp bách như thế.
Tiểu Phụng lẽo đẽo theo sau hắn gọi khẽ: "Sư phụ."
La Huyền thu dọn mấy bình lọ, nói: "Xuống núi có bệnh nhân."
Tiểu Phụng thấp giọng: "Ăn xong hẳn đi."
La Huyền cầm hòm thuốc lên, bước ra khỏi cửa, nói: "Bệnh nhân không thể chờ đợi được."
Tiểu Phụng đuổi theo hắn nói: "Sư phụ, khi nào ngươi mới về?"
La Huyền cầm lấy túi thuốc Thiên Tướng đưa cho, nhìn dược liệu bên trong rồi nói: "Đợi đến khi nhìn thấy bệnh nhân mới xác định."
Thấy hắn bước đi vội vàng, Tiểu Phụng có chút thất vọng quay người lại, thấy sư phụ quên lấy túi nước, liền đuổi theo gọi: "Sư phụ, sư phụ."
La Huyền đi rất nhanh, đã cách xa nhà một khoảng, Tiểu Phụng vừa chạy và hét gọi.
La Huyền nghe được thì dừng bước, khẽ cau mày quay người lại, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Phụng vấp phải hòn đá ngã xuống đất, trong nháy mắt hắn liền vọt tới bên cạnh Tiểu Phụng, đỡ nàng đứng dậy, khó chịu mắng: "Ngươi đuổi theo ta làm gì?"
Tiểu Phụng không nói gì, đưa túi nước trong tay cho hắn, mặc dù bị ngã nhưng Tiểu Phụng vẫn ôm khư khư túi nước trong ngực khiến cho tay nàng bị trầy, La Huyền ánh mắt lo lắng, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
La Huyền cầm túi nước rồi đảo mắt nhìn nàng một vòng.
Thiên Tướng đuổi tới, nói: "Lần trước sư phụ có làm thuốc mỡ, chút nữa con đưa cho nàng..."
Nghe vậy La Huyền nói: "Trở về cả đi."
Bệnh nhân dưới chân núi đang vội, La Huyền nghe nói Thiên Tướng có thuốc mỡ, cũng không để ý, vội vàng xuống núi.
Tiểu Phụng dõi mắt nhìn theo, mãi đến khi không còn nhìn thấy ai nữa, buồn bực theo Thiên Tướng trở về.
Dưới chân núi, A Kiều đã đợi rất lâu, bỗng nhìn thấy một bóng người ở phía xa, liền vội phóng tới, La Huyền vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy bóng người đó, y chính là người trú mưa hôm đó, hắn nhớ là người này tên là A Kiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
MỘNG HỒI ÁI LAO - FANFIC TUYẾT HOA THẦN KIẾM
FanfictionMột Fanfic khác của cp Huyền Phụng của tác giả Bảo Bảo Trong Mưa