Nhiếp Tiểu Phụng tùy ý nghịch nghịch chiếc vòng vàng trên tay, chậm rãi đi về.
Ánh sáng dưới mái hiên trên đường phố chiếu lên người nàng, có chút mờ ảo nhưng lại ấm áp.
La Huyền mặc đồ đen cũng chậm rãi đi theo nàng. Hiếm khi thất nàng không hùng hổ dọa người.
Nhiếp Tiểu Phụng không nói gì, La Huyền mặc đồ đen càng không mở miệng, hai người chậm rãi đi, lại rất hòa hợp.
Có lẽ Nhiếp Tiểu Phụng thật sự đã uống quá nhiều, nàng đi tuy rằng chậm, nhưng bước chân có chút loạn choạng. La Huyền mặc đồ đen rốt cuộc là đi tới, đỡ lấy nàng. Nhiếp Tiểu Phụng cố gắng chống đỡ một đoạn, sau đó cũng dựa vào người La Huyền mặc đồ đen.
Ra khỏi thành, gió lạnh rét đậm càng thêm dữ dội, Nhiếp Tiểu Phụng không mặc áo choàng xuống núi, bị gió thổi qua, tỉnh rượu không ít, cũng hắt hơi một cái.
La Huyền mặc đồ đen dừng lại, đưa tay cởi áo choàng của mình phủ thêm cho nàng, Nhiếp Tiểu Phụng nhất thời cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
"Không lạnh sao?" Nàng nói.
La Huyền mặc đồ đen lắc đầu: "Không lạnh."
Nhiếp Tiểu Phụng nói: "ồ" một tiếng, hai người đều không nói chuyện nữa, tiếp tục đi.
Trên con đường tối như mực, Nhiếp Tiểu Phụng dựa vào La Huyền mặc đồ đen, La Huyền mặc đồ đen đỡ cánh tay nàng, bởi vì Nhiếp Tiểu Phụng bởi vì ấm áp, hơi rượu lại dâng lên, không kiên nhẫn nói: "Ngươi đừng đỡ ta."
La Huyền mặc đồ đen im lặng nói: "Đường tối quá."
Nhiếp Tiểu Phụng nén giận nói: "Vậy ngươi ôm ta, ngươi nắm cánh tay ta đau quá."
La Huyền mặc đồ đen vội vàng buông tay, nhưng đường đi tối đen, Nhiếp Tiểu Phụng lảo đảo, La Huyền mặc đồ đen chậm rãi đi theo.
Khi cửa mở ra, Trần Nghị nhìn về phía hai người ngoài cửa, La Huyền mặc đồ đen đang ôm Nhiếp Tiểu Phụng.
Trần Nghị mặc quần áo của mình, không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ đến, y cũng biết hai người, bởi vì La Huyền từng cố ý dặn dò qua.
Biết Nhiếp Tiểu Phụng uống quá nhiều, không thể về núi, Trần Nghị nhanh chóng chuẩn bị cho bọn họ một căn phòng, đốt lửa, khiến căn phòng trở nên ấm áp dễ chịu.
Bởi vì đã muộn, La Huyền mặc đồ đen bảo Trần Nghị nhanh chóng đi ngủ.
Nhiếp Tiểu Phụng ngồi nghiêng trên giường, La Huyền mặc đồ đen chuẩn bị nước, nói: "Ngươi lại đây rửa mặt."
Nhiếp Tiểu Phụng tức giận nói: "Nhìn ta ngã một cái, có phải rất vui vẻ hay không?"
Là ngươi không cho ta đỡ. La Huyền mặc đồ đen run rẩy râu mép, không nói lời nào.
Nhiếp Tiểu Phụng xuống giường én tay áo lên rửa tay, không hả giận nói: "Ngươi nhìn ta ngã, cũng không đỡ ta."
Ai không đỡ ngươi? Suốt một đường này đều là ta đỡ ngươi đến. La Huyền mặc đồ đen vẫn không nói lời nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
MỘNG HỒI ÁI LAO - FANFIC TUYẾT HOA THẦN KIẾM
FanfictionMột Fanfic khác của cp Huyền Phụng của tác giả Bảo Bảo Trong Mưa