Biện Bạch Hiền kinh hãi giật mình.
"Không... Điều đó không có khả năng, nếu như chuyện đó thật sự xảy ra, tôi không thể không có cảm giác, anh lừa tôi!" Cậu kích động hét, ra sức phủ nhận.
Chung Nhân vẫn là vẻ mặt trầm mặc, hai mắt nhìn đăm đăm nhìn khuôn mặt cậu.
Bị nhìn như vậy, trái tim Biện Bạch Hiền bắt đầu lung lay...
Chẳng lẽ... Thật sự... Bị hắn ta...
Không!
"Anh gạt tôi, anh nhất định gạt tôi!" Cậu lặp lại lần nữa nhưng khó nén nổi sợ hãi của bản thân.
"Em thực sự để ý đến như vậy sao? Rõ ràng đồng ý làm bạn gái anh mà lại chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này sao? Hơn nữa... em thật sự chán ghét anh sao? Bảy năm qua, anh vì em làm bao nhiêu chuyện, ngoại trừ cảm kích ra, một chút cảm động em cũng không có sao? Em đối với anh... thật sự là cứng như đá như vậy sao?" Đôi lông mày Chung Nhân túc khởi thật sâu, nét ôn nhu trên mặt bỗng biến thành đau khổ.
Hắn lặng lẽ bảo vệ cậu bảy năm, cũng không dám làm những hành vi quá thân thiết hơn bằng hữu, vẫn lấy lễ đối đãi, vẫn luôn cẩn thận chậm rãi tiếp cận cậu, vẫn đợi cậu mở rộng lòng, nhưng khi Phác Xán Liệt ra tù đã khiến cho hắn không hiểu sao đứng ngồi không yên, làm cho hắn sợ hãi, rối loạn...
Suy nghĩ bất an không ngừng luẩn quẩn trong đầu hắn, cho nên hắn mới kích động làm ra chuyện như vậy, nhưng hắn không hề hối hận, bởi hắn cho rằng, nỗ lực của hắn là vì tình yêu của mình.
Biện Bạch Hiền nhìn nét mặt đau buồn của hắn chợt có chút đau lòng.
"Tôi không phải không cảm động, mà là không dám cảm động... Tình yêu của tôi, đã sớm chôn vùi cùng ba mẹ trên biển bảy năm trước rồi, tôi không tin đàn ông cũng sẽ không yêu, càng sẽ không gả cho bất cứ người đàn ông nào, trong lòng của tôi chỉ cần có Thế Huân, có Tiểu Lộc, cùng với những người bạn bình thường là đủ rồi... Tôi nói như vậy, anh có thể hiểu chứ?"
"Anh không hiểu!" Hắn lập tức trả lời.
Chẳng lẽ trong cuộc đời cậu ấy sẽ không thể có thêm hắn sao?
Hắn không thể chấp nhận câu trả lời như vậy...
"Cho dù anh không hiểu, tôi cũng không còn cách nào! Xem ra, tôi ở đây cũng sẽ không hỏi được cái gì, như vậy..." Cậu chợt ngừng lại, lấy ra một cái phong bì màu trắng nhẹ nhàng đặt trên bàn, nói: "Đây là đơn từ chức của tôi, cám ơn anh đã chiếu cố tôi nhiều năm như vậy."
"Em muốn từ chức? Anh không cho phép!" Chung Nhân kích động đứng bật dậy.
"Anh yên tâm, ước định một tháng vẫn còn hiệu lực, tôi sẽ tiếp tục làm bạn gái anh đến giây cuối cùng, nhưng mà cho phép tôi xin lỗi anh, cho dù đến ngày cuối cùng, tôi cũng sẽ không yêu anh!"
"Em thật nhẫn tâm!" Chung Nhân cực kỳ phẫn nộ nói, trái tim như đang chảy máu.
"Nhẫn tâm cũng được, đáng hận cũng được, tuyệt tình cũng được, cho dù anh nói tôi vong ân phụ nghĩa cũng được, thế nhưng... tôi thật sự không có cách nào dành tình cảm và cơ thể mình để báo đáp ân tình của anh, thật sự không thể chấp nhận được, hôm nay tôi tới đây chính là muốn nói hết tất cả với anh, như vậy... tạm biệt!" Biện Bạch Hiền lạnh lùng nói xong lập tức xoay người bước đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...