Chương này dành tặng cho @TaraHn =)))) Mong cô tiếp tục ủng hộ cho tôi thật nhiều nhé =)))) Yêu cô!
Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền ngồi trên ghế, Phác Tuấn Miên đứng một bên, dựa vào tường, ba người trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, chờ đèn đỏ trên cửa tắt, chờ Thế Huân bình an vô sự đi ra.
Bốn giờ sau
Hai rưỡi chiều.
Bắt đầu từ tối qua, ai cũng không ăn, không uống, không ngủ, căng thẳng thần kinh cho tới bây giờ, thể lực đàn ông còn có thể vượt qua, nhưng thân thể Biện Bạch Hiền mới hồi phục không lâu, cho nên bắt đầu có chút không chịu nổi.
Phác Xán Liệt nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, đôi môi khô khốc, đau lòng nhẹ giọng mở miệng, nói, "Bạch Hiền, không bằng em trở về phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, anh sẽ ở đây, chờ Thế Huân ra sẽ thông báo cho em đầu tiên!"
Hai mắt Biện Bạch Hiền chăm chú nhìn cửa phòng phẩu thuật, cậu nghe được thanh âm của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói, "Không cần, em muốn ở chỗ này chờ Thế Huân ra ngoài!"
"Bạch Hiền . . . . . ." Phác Xán Liệt nhẹ giọng kêu cậu, tay nắm chặt hai tay lạnh như băng của cậu, không tiếp tục khuyên, chỉ có thể trầm trầm than thở.
Phác Tuấn Miên quay đầu nhìn bộ dáng lo lắng của hai người bọn họ, sau đó tầm mắt chuyển đến trên mặt Phác Xán Liệt, theo dõi thái độ của hắn. Từ khi nào hắn bắt đầu thay đổi có tình cảm như vậy? Từ khi nào khuôn mặt băng sơn kia bắt đầu hòa tan? Quả nhiên nam nhân nghiêm túc yêu sẽ biến thành một người khác, như vậy so với trước kia đẹp trai hơn rất nhiều, nhưng là vẫn không đẹp trai bằng hắn. =))))
A. . . . . .
Trong lòng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng. Hắn không chỉ đang đợi Phác Thế Huân bình an trở về, còn chờ đợi Lộc Hàm mỉm cười xuất hiện.
. . . . . .
Lại qua nửa giờ
Ba người trước cửa phòng giải phẫu không có bất kỳ biến hóa nào, chợt, đèn đỏ trên cửa phòng phẩu thuật dập tắt, cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ mổ chính và Lộc Hàm đi ra đầu tiên, Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt và Phác Tuấn Miên lập tức hốt hoảng đi tới trước mặt bọn họ.
"Tiểu Lộc, Thế Huân như thế nào? Hắn không sao chứ?" Biện Bạch Hiền hốt hoảng hỏi trước, Phác Xán Liệt và Phác Tuấn Miên đều nhìn Lộc Hàm, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Hai mắt Lộc Hàm quét qua gương mặt lo lắng của bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Biện Bạch Hiền, sau đó hờ hững cười, nói, "Thế Huân đã không sao, giải phẫu vô cùng thành cậung!"
Trong nháy mắt, mọi người đều lộ ra nụ cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.
"Thật tốt quá, Thế Huân rốt cuộc không sao. . . . . . Thật tốt quá, nó rốt cuộc có thể khỏe mạnh tiếp tục sống nữa rồi. . . . . . Thật tốt quá. . . . . . Thật tốt quá. . . . . ." Biện Bạch Hiền vui vẻ lặp đi lặp lại, tất cả ưu sầu trên mặt trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt tái nhợt cũng lộ ra nhàn nhạt phấn hồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...