Biện Bạch Hiền nghe Phác Xán Liệt nói, trong lòng từ từ có chút an tâm, nhưng hai mắt vẫn nhìn Phác Thế Huân ngủ say, lo lắng muốn hắn mau chút tỉnh lại.
"Em có thể vào xem hắn một chút? Em muốn ngồi bên cạnh nó, em muốn khi nó tỉnh lại nhìn thấy em đâu tiên!" Cậu nhẹ giọng nói.
"Được, anh liền kêu bác sĩ sắp xếp!" Phác Xán Liệt nhẹ giọng nói xong, liền xoay người tránh ra.
Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm mặt Phác Thế Huân bên trong phòng bệnh ICU, khóe miệng hơi nâng lên, nhiều cảm xúc hỗn loạn.
. . . . . .
Bên trong phòng bệnh ICU
Phác Thế Huân lẳng lặng nằm trên giường bệnh, trầm trầm lâm vào trong mộng cảnh.
Ở trong mộng. . . . . .
Hắn một lần nữa thấy được Tuyết Minh, Tuyết Minh đứng trước mặt mình, hai mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, khóe miệng như cũ mỉm cười thản nhiên, mặt đầy thoải mái, sau đó hắn từ từ mở môi, nhẹ giọng tái diễn hắn trước khi chết, "Phác Thế Huân, em nhất định phải vững vàng nhớ kỹ cho anh, em phải chăm sóc muội muội của anh thật tốt, em phải thay anh báo thù, em phải hoàn thành tất cả tâm nguyện của anh, em tuyệt đối không được quên..., em tuyệt đối không được quên tâm nguyện của anh, tuyệt đối không được khi dễ muội muội anh, anh đã đem trái tim của anh cho em, anh đã đem mạng của anh cho em, cho nên đây là em thiếu nợ của anh. . . . . . Là em nợ anh . . . . . . em nợ anh . . . . . . Em nợ anh . . . . . . Thiếu nợ anh. . . . . ."
Phác Thế Huân nghe lời nói của hắn, nghe thanh âm của hắn, không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần. . . . . . Mà thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, càng ngày càng âm trầm, thái độ cũng thay đổi càng ngày càng hung ác, hai mắt từ từ thay đổi càng ngày càng tà ác. Phác Thế Huân nhìn hắn từ từ biến chuyển dung nhan, kinh hoảng không ngừng lui về phía sau, đột nhiên sau đó sống lưng giống như đụng phải thứ gì, hắn hốt hoảng nhìn phía sau, rõ ràng không có gì cả, thế nhưng khi hắn xoay người lại, mặt của Tuyết Minh đã biến thành bộ dáng lúc hắn tự sát, huyệt thái dương run rẩy, khuôn mặt máu tươi, hai mắt đột ngột trợn to.
"Không ——" Bé đang trong mộng kêu to, mà thực tế trong nháy mắt mở hai mắt, cái trán tràn đầy từng chuỗi mồ hôi lạnh như băng.
"Thế Huân!"
Nghe được thanh âm quen thuộc, bé đem tầm mắt từ từ hướng sang phải, thấy Biện Bạch Hiền, còn có Phác Xán Liệt, trong nháy mắt an tâm, tất cả hoảng sợ từ từ tản đi.
Bé vẫn còn sống?
Bé chưa chết?
Kia Tuyết Minh đâu?
Hắn quả nhiên đã chết rồi sao?
"Bố. . . . . . Cha. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh khàn khàn.
Biện Bạch Hiền rốt cuộc yên tâm lộ ra nụ cười vui vẻ, nước mắt vui sướng nhẹ nhàng chạy xuống, đôi tay nắm thật chặt tay bé, cảm thụ bé ấm áp, cảm thụ bé còn xúc cảm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...