Chương 60: Bất ngờ xảy ra tai nạn, Phác Xán Liệt bị thương nặng!!

1.5K 109 1
                                    

"A... Xin lỗi con!" Biện Bạch Hiền bối rối nói, lập tức muốn đứng lên.

Nhưng là Phác Xán Liệt ở trên lưng cậu vẫn không nhúc nhích, còn cố ý dùng lực không cho cậu đứng lên.

Anh ta? Anh ta dĩ nhiên...

Biện Bạch Hiền quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm anh.

Đứng lên!

Cậu dùng hai mắt ám chỉ anh.

Phác Xán Liệt rõ ràng xem hiểu ánh mắt nhưng là lại gắt gao tiếp tục đè ép hai người bọn họ, chính là không chịu đứng dậy, tựa hồ là muốn Biện Bạch Hiền mở miệng nói chuyện.

Biện Bạch Hiền hận đến nghiến răng, hai mắt càng trừng anh, trong lòng không ngừng hô to: đứng dậy, đứng dậy, tên trứng thối, xuống khỏi người tôi ngay...

Nhưng Phác Xán Liệt vẫn không chấp nhận, sống chết không đứng lên.

"Khụ... Khụ..."

Phác Thế Huân ở bên dưới ho khó thở, khàn khàn nói, "Bố... Cha... Các người nếu không... Con... sẽ phải thấy cầu Nại Hà!"

Biện Bạch Hiền nghe thanh âm của bé, nhìn khuôn mặt bị nghẹn đỏ lên, nháy mắt lo lắng.

Làm sao bây giờ?

Không muốn cùng tên trứng thối kia nói chuyện, nhưng con trai bảo bối của cậu... Nhưng mà cậu không muốn thỏa hiệp... Nhưng là con trai bảo bối của cậu...

Nội tâm rối rắm không ngừng, thời gian một giây lại một giây trôi qua.

"Bố... Cha... Con không được... Sẽ... Sẽ... Tạm biệt!" Phác Thế Huân hấp hối nói, hai mắt liền lập tức trợn trắng.

"Thế Huân!" Biện Bạch Hiền kích động kêu to.

Quên đi, không có gì quan trọng hơn con trai bảo bối của cậu!

Không cam lòng quay đầu lại, vội vàng hé miệng nhưng là không đợi cậu nói, Phác Xán Liệt đột nhiên đứng lên.

Hả?

Chuyện gì thế này?

Biện Bạch Hiền nghi hoặc.

Phác Xán Liệt một tay kéo cậu, hướng về cậu cười giảo hoạt.

Nếu vậy mà đã khiến cho cậu nói chuyện, vậy thì rất không có ý nghĩa, anh còn muốn thấy bộ dạng khó xử của cậu, còn muốn nhìn thấy khuôn mặt rối rắm của cậu nữa.

Thật sự rất thú vị!

Phác Thế Huân rốt cục cũng được hít thở trôi chảy, bé thật sự thiếu chút nữa đã cho rằng mình chết lềnh bà lềnh bềnh rồi. Bất quá, bố với cha rốt cuộc đang đùa chơi trò chơi gì? Để làm chi liên lụy đến bé, một đứa trẻ ngây thơ vô tội?

"Bảo bối, con không sao chứ? Có đau chỗ nào không?" Biện Bạch Hiền kích động hỏi.

"Con không sao rồi, chẳng qua chỉ là đi bộ một vòng qua Quỷ Môn Quan, không có việc gì, tạm thời còn chưa chết..." Phác Thế Huân cười nói đùa.

"Cái gì mà chết! Không cho phép con nói những lời như vậy!" Biện Bạch Hiền đột nhiên nghiêm túc.

Vừa nãy thật sự là hù dọa cậu, nếu quả thật có chuyện đó thật thì cậu phải làm sao? Trứng thối kia có thật coi nó là con trai không? Vậy mà lại làm ra cái loại chuyện này.

[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ