Tay Phác Xán Liệt bị bé nắm thật chặt, tâm trạng cực kỳ lo lắng.Anh đã phải chờ đợi chịu đựng trong nhiều ngày như vậy không dám đụng vào cậu, hiện tại rốt cuộc có thể cùng cậu ở một chỗ, anh tuyệt đối sẽ không để cậu trốn thoát.
"Bố yên tâm, bố nhất định sẽ không phải cậu đơn một mình!" Bé nắm chặt lấy tay của bố mình, nghiêm túc gật đầu một cái.
Biện Bạch Hiền nhìn hai cha con bọn họ, trán cậu toát hết mồ hôi !©¸®!
Đây là cái gì?
Thật không hổ là hai cha con, quả nhiên là giống nhau, đầu óc lúc nào cũng thật đen tối! =)))
"Tôi nói Phác tiên sinh. . . . . ." Bạch Trú vẫn trầm mặc không nói gì đột nhiên mở miệng, dặn đi dặn lại mà nói, "Thân là một người đàn ông tôi rất hiểu cảm giác của anh bây giờ, nhưng cũng không thể làm quá, dù sao Biện Bạch Hiền cũng mới bình phục, thân thể cũng chưa thật sự khỏe mạnh, cho nên tôi nhắc anh nên để ý phải đối xử dịu dàng nhẹ nhàng với cậu ấy như vậy với không làm cậu ấy bị thương, mà tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy lại phải vào viện nữa đâu!"
Phác Xán Liệt ghi nhớ kĩ những lời anh nói, hứa với anh:, "Anh hãy yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cậu ấy trở lại cái bệnh viện này đâu!"
"A? Anh xác định?" Bạch Trú mỉm cười hỏi.
"Dĩ nhiên!"
"Bố!" Phác Thế Huân vội vàng âm thầm kéo ống quần anh, sau đó nói, "Bố đừng có nói chắc chắn như vậy, sau này nếu cha có tiểu bảo không phải là sẽ phải tới bệnh viện sao!"
"Con yên tâm, nếu như cha con thật mang thai, bố sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chăm sóc cha con tại nhà!" Phác Xán Liệt đã sớm có tính toán.
"Bố, bố nghĩ thật chu đáo, ừ ừ, không tệ không tệ, rất tốt rất tốt!" Phác Thế Huân đối với anh hài lòng liên tục gật đầu.
"Anh. . . . . . anh. . . . . . Con. . . . . ." Biện Bạch Hiền chỉ tay vào Phác Xán Liệt, Phác Thế Huân, và Bạch Trú, tức giận nói, "Ba người đàn ông các ngươi, tất cả im miệng cho tôi!"
Bọn họ cư nhiên cậung khai thảo luận vấn đề này, còn nữa tại sao đối tượng nghiên cứu của bọn họ lại là cậu ? Cậu tại sao lại phải cùng Phác Xán Liệt sinh con? Khốn kiếp. . . . Sắc lang. Tại sao hắn không sinh con mà nhất định phải là cậu sinh? Không công bằng!! Cậu muốn khiếu nại!!!!
"Cha, tốt lắm, cha không phải tức giận ..., chúng ta đi thôi!" Phác Thế Huân vội vàng đi tới trước mặt cậu, lôi kéo tay của cậu đi.
Hai chân Biện Bạch Hiền không muốn nhúc nhích, hai mắt nhìm chằm chằm vào Phác Xán Liệt, gò mà ửng hồng.
Nếu như bây giờ xuất viện, nhất định sẽ phải trở về nhà họ Phác, như vậy thì cậu sẽ phải cùng anh . . . . .
Trời ơi!
Cậu rất muốn ở lại trong viện vài ngày nữa, không thể ở lại quan sát thêm mấy ngày sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...