Phác Tuấn Miên nhìn khuôn mặt giảo hoạt kia, nụ cười khóe miệng hờ hững mở rộng.
"Được, ông đã nói như vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là để Phác Xán Liệt tự mình đến một chuyến, ông chờ, tôi đi gọi hắn!" Hắn nói xong, liền xoay người đi ra cửa thư phòng.
Chung Khuê nhìn bóng lưng của hắn, mắt vừa nhìn thấy hắn biến mất sau cánh cửa, liền chống cây gậy đầu chim ưng trong tay, đến bên cửa sổ, nhìn xuống chiếc xe Bentley đỗ ngoài biệt thự.
Chuyện hôm nay đúng là kỳ quái, Phác Xán Liệt cư nhiên khiến Phác Tuấn Miên đến chỗ hắn đòi người, quan hệ hai người bọn họ lúc nào thì thay đổi tốt như vậy? Mặc dù Tuấn Miên không hề có địch ý với hắn, nhưng hắn lại đem Tuấn Miên trở thành cái đinh trong mắt, xem ra chuyện này, nhất định có ẩn tình khác.
. . . . . .
Cửa biệt thự
Phác Tuấn Miên đi ra từ biệt thự, sải bước tới bên cạnh xe.
Hắn mở cửa xe phía sau, sau đó ngồi cạnh Lộc Hàm, gương mặt nặng nề.
"Người đâu?" Phác Xán Liệt hỏi.
"Hắn muốn chính em đi!" Phác Tuấn Miên trả lời.
Hắn?
Hắn là nói Chung Khuê?
Quả nhiên vẫn không cách nào lừa gạt được pháp nhãn của lão hồ ly, lúc trước hắn nói để ngừa sự cố, chính là chỉ tình huống hiện tại?
"A. . . . . ." Phác Xán Liệt nhẹ giọng cười một tiếng.
Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, chính là tình huống hiện tại rồi. Chỉ vì con hắn, coi như nơi này là cửa địa ngục, hắn cũng xông vào, liều chết cũng muốn đoạt được Sổ Sinh Tử trong tay Diêm vương gia.
"Nếu như hai ngươi có chuyện cần nói thì nói đi, chuyện còn lại giao cho tôi!" Hắn lạnh lùng nói xong, liền đem cửa xe mở ra, anh tuấn đi xuống, ngửa đầu nhìn lên biệt thư hoành tráng trước mắt.
Bên trong xe
Phác Tuấn Miên và Lộc Hàm nhìn hắn vào biệt thự, cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho hắn, lão hồ ly Chung Khuê kia, hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn sao? . . . . . . Không thể nào?
"Phải đi về sao?" Phác Tuấn Miên đột nhiên mở miệng.
". . . . . ." Lộc Hàm hoàn toàn không phản ứng đến hắn, không nhìn thẳng, cho là mình nghe nhầm.
Phác Tuấn Miên nhìn chằm chằm gương mặt tức giận của cậu, đột nhiên đem chính mình đến gần cậu, đem tay ôm lấy thân thể mảnh mai, đồng thời đến gần bên tai cậu, nhẹ giọng nói, "Không bằng chúng ta ở chỗ này vừa vận động, vừa chờ hắn?"
Vận động?
"Cái người này... tên khốn kiếp, sắc lang, tên ngu xuẩn. Cách xa một chút, đừng đụng, chớ có sờ , chớ tới gần tôi ——" Lộc Hàm mở miệng liền bắt đầu rống to mắng, đồng thời liều mạng giãy giụa, dùng sức đánh hắn, đá hắn, đạp hắn, do kịch liệt vận động khiến xe không ngừng chấn động, khiến lão nhân đứng ở cửa sổ lầu hai thu hồi tầm mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...