Phác Tuấn Miên hài lòng cười, đem lấy tầm mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt, hắn đắc ý mở miệng, nói, "Anh đem chị em họ để ở chỗ Chung thúc!"
Chung Khuê?
Phác Xán Liệt và Lộc Hàm kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ quái. Bởi vì quan hệ giữa Chung Khuê và Phác Tuấn Miên từ trước đến giờ rất tốt, hơn nữa Chung Khuê là người có tiếng nói trong giới hắc đạo, để người ở chỗ hắn, là an toàn nhất. Chỉ là nếu như người ở chỗ hắn, như vậy Phác Xán Liệt không thể ra mặt.
Chân mày Phác Xán Liệt nhíu thật sâu, có chút do dự. Nhưng mà không làm không được.
"Em yên tâm đi!" Phác Tuấn Miên đột nhiên mở miệng, nói, "Người tốt làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, anh sẽ giúp em đem Tuyết Minh ra, nhưng là vì để ngừa bất trắc, em phải làm tài xế của anh!"
Ngừa bất trắc?
Phác Xán Liệt lập tức hiểu ý tứ của hắn, khóe miệng hơi cười cười .
"Cám ơn!" Hắn nhẹ giọng cảm tạ.
Phác Tuấn Miên và Lộc Hàm kinh ngạc nhìn hắn.
Xem ra hôm nay hắn nhất định là trúng tà rồi, hoặc là bệnh thần kinh không nhẹ! Bằng không hắn tại sao một hồi cầu xin, một hồi lại cám ơn? Thật sự làm người ta không thoải mái.
"Chúng ta đi thôi!" Phác Tuấn Miên mở miệng, sau đó hướng cửa thư phòng đi.
Phác Xán Liệt lập tức đi theo phía sau hắn, trong khi Lộc Hàm không nhúc nhích đứng tại chỗ.
Phác Tuấn Miên vừa bước ra cửa thư phòng, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn cậu.
"Đi thôi, ngẩn người ở đó làm gì?" Hắn thúc giục.
"Hai ngươi đi tìm người, cùng tôi có quan hệ sao? Tôi mệt mỏi, tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi!" Lộc Hàm lên trước mấy bước, ngồi trên ghế sa lon.
Phác Tuấn Miên đột nhiên xoay người.
"Được, em không đi, vậy anh cũng không đi. Chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi, dù sao thời gian của anh rất nhiều, chỉ là một đứa trẻ đáng thương nào đó dường như không thể chờ lâu như vậy?" Hắn cố ý nói vòng vèo, dưới chân từng bước từng bước đi trở về bên trong thư phòng.
Phác Xán Liệt đứng ở cửa, nhìn hai người bọn họ oan gia, phiền não chỉ có thể than thở.
"Anh. . . . . ." Lộc Hàm đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, tức giận nói, "Được, Phác Tuấn Miên, anh nhớ kỹ cho tôi, một ngày nào đó tôi nhất định giết chết anh!"
"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên cười khẽ, duỗi cổ, nói, "Không cần một ngày nào đó, em bây giờ có thể giết chết anh rồi, anh tuyệt đối tâm cam tình nguyện vì em mà chết."
"Anh. . . . . ." Lộc Hàm một lần nữa hô to, tức giận chỉ vào hắn, nhìn chằm chằm cái khuôn mặt muốn bị đánh kia, sau đó dụng lực hất tay, sải bước đi về phía cửa thư phòng.
Phác Tuấn Miên mỉm cười đắc ý, trong lòng tràn đầy vui mừng.
. . . . . .
Nửa giờ lộ trình
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...