Thành thục? Một chút?Phác Tuấn Miên và Mân Thạc cũng đột nhiên sửng sốt, sau đó trong nháy mắt xấu hổ.
Tại sao bọn họ lại bị một đứa trẻ mặt búng ra sữa dạy dỗ? Hơn nữa vẻ mặt của bé còn làm như đó là một điều rất bình thường, rõ ràng tất cả đều là bé làm ra, bé như vậy cũng quá thẳng thắn đi?
"Này, tiểu quỷ , là cháu gọi bác ra ngoài, không động thủ cháu cho rằng có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?" Phác Tuấn Miên khó chịu mở miệng.
"Nhưng cháu bảo bác ra ngoài cũng không bảo bác động thủ, cháu muốn bác tới để trợ giúp cháu thôi!" Phác Thế Huân cười xấu xa.
"Trợ giúp?"
"Không sai, bác xem. . . . . . Nhiều người như vậy đều là kẻ địch của cháu, cháu lại còn nhỏ, dĩ nhiên không thể đấu lại bọn họ, chỉ cần có bác ở đây, một mình bác trăm trận trăm thắng tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì!" Phác Thế Huân tràn đầy tự tin nói.
Chân mày Phác Tuấn Miên hơi nhíu lên, nhìn vẻ mặt tự tin của bé, đột nhiên buông lỏng tay, nói, "OK! Bác sẽ xem cháu dùng cách gì để thuyết phục người đàn ông này!"
"Cứ giao cho cháu!" Phác Thế Huân vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Mân Thạc.
Mân Thạc không khỏi cả kinh.
"Tiểu thiếu gia, tôi sẽ tuyệt đối không thả cô đi!" Anh kiên định mở miệng trước.
Phác Thế Huân phát ra âm thanh buồn nôn nói, "Đừng cố chấp như vậy nha, chú suy nghĩ một chút, nếu như chú thật cùng bác tôi đánh nhau, chú là đối thủ của bác ấy sao? chú có thể ngăn cản được bác ấy sao?"
". . . . . ." Mân Thạc trầm mặc, cau mày.
Phác Thế Huân hai mắt lại hướng nhìn mấy người phía sau anh, nói, "Các ngươi, dám cùng bác ta đấu vài chiêu sao?"
". . . . . ." Một nhóm người trầm mặc.
"Chú xem đi, các chú cũng không dám đối nghịch lại bác của tôi, như vậy còn xứng là anh hùng sao, thật đúng là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, co được dãn được mới là đại trượng phu, cần gì tự làm mất mặt đây? Phải hay không?" Những điều bé nói ra làm đám người sau lưng sửng sốt .
Nhưng là Mân Thạc cũng không có một chút dao động nào, cố chấp nhìn bé, kiên định nói, "Kể cả tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng mà tôi cũng nhất định phải ngăn cản, đây là lệnh của đại ca, tôi tuyệt sẽ không bởi vì sợ liền lùi bước, tôi tuyệt sẽ không vì bảo vệ mạng của mình, mà phản bội đại ca!"
"Bị xử? ? ?" Phác Thế Huân bắt được từ ngữ trọng điểm , sau đó mặt tà ác nhìn anh ta nói, "Nói đến hai chữ bị xử này, tôi lại nhớ tới một chuyện, tôi muốn. . . . . . chú cũng có thể đã nghĩ tới đi, chính là sự kiện xảy ra hơn mười ngày trước!"
Hai mắt Mân Thạc trong nháy mắt trợn to, nhớ lại chuyện lần đó lừa gạt đại ca.
"Tôi nói tên nhà quê. . . . . ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...