"Cộc cộc cộc!"
Lại là ba tiếng gõ cửa, mặc dù thanh âm không lớn nhưng lại lặp lại 2 lần như vậy chắc là có việc gấp sao?
Phác Xán Liệt cau mày, quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền còn đang ngủ say, nhìn khuôn mặt ngủ hạnh phúc kia của cậu có chút thay đổi tựa hồ như cũng nghe được âm thanh, muốn mở mắt ra. Anh lập tức quay đầu lại, đứng dậy đi xuống giường.
Đứng ở cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, nhìn Chung Đại đứng ở cửa.
"Đại ca!" Anh ta vừa kêu vừa cúi đầu.
"Xuỵt..." Phác Xán Liệt đem ngón trỏ đặt lên môi, bảo anh ta không nên nói.
Chung Đại lập tức ngậm miệng, hai mắt không khỏi nhìn về phía cửa phòng, tuy rằng một mảnh đen kịt, nhưng ánh trăng bàng bạc vẫn có thể làm hiện lên người ngủ trên giường là Biện Bạch Hiền.
Xem ra, lúc anh không có mặt trong thời gian này, bọn họ tiến triển vô cùng thuận lợi.
Phác Xán Liệt chú ý tới tầm mắt của anh ta, hờ hững mà trong lòng ẩn ẩn tức giận, anh hiện tại ngay cả nam nhân liếc Biện Bạch Hiền một cái, anh đều cảm thấy tức giận, càng khỏi phải nói ánh mắt hiện tại của Chung Đại.
Lập tức đi ra cửa phòng, đem cửa phòng đóng lại, sau đó lạnh lùng nói, "Đi theo tôi!"
"Vâng"
Chung Đại cúi đầu nhận lệnh, xoay người đi theo phía sau anh, đi vào phòng cách phòng ngủ ba phòng.
...
Trong phòng
Phác Xán Liệt ngồi trên ghế sô pha, chân phải gác lên chân trái, ngước lên hai mắt lạnh như băng nhìn khuôn mặt của Chung Đại.
"Nói đi, muộn như vậy vội vã đến tìm tôi có chuyện gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Chung Đại đứng trước mặt anh, trên mặt cứng nhắc có chút trầm trọng, mày khẽ nhăn lại, trả lại nói, "Thưa Đại ca, chuyện anh bảo tôi điều tra, tôi đã tra được rồi!"
Đôi lông mày của Phác Xán Liệt khẽ nâng.
"Là ai chế tạo?" Anh hỏi.
Chân mày Chung Đại rốt cục chau lên, trầm giọng trả lời, "Là Phác Tuấn Miên!"
Chân mày Phác Xán Liệt bỗng nhiên chau lại, xác định hỏi lại, "Quả bom kia là do hắn chế tạo?"
"Vâng"
"Quả nhiên..." Phác Xán Liệt kéo dài thanh âm, từ từ nói "Quả nhiên là hắn làm, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra thứ này!"
"Đại ca, anh đã sớm đoán được?"
"Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, bởi vì đã từng thấy qua hắn làm ra thứ tương tự như vậy, hắn có chỉ số IQ rất tốt, chỉ là..." Anh muốn nói lại thôi.
Chỉ là anh nhìn không thấu hắn ta suy nghĩ cái gì.
Mỗi ngày đều lẩn trong đám phụ nữ, mỗi ngày đều ở chung với một đám phụ nữ, chỉ cần phụ nữ mở miệng, cái gì hắn cũng có thể cho cô ta, cho tới bây giờ cũng không bao giờ cự tuyệt, mà tính cách phóng đãng, là kẻ vô cùng đào hoa nhưng lại là một kẻ thông minh siêu cấp với IQ trên hai trăm. Từ nhỏ liền bị chú ý, tất cả mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay, bất luận là ám sát hay là đánh, bất luận là khoa học công nghệ hay chế thuốc, hắn cũng vô cùng tinh thông, có thể nói hắn là một người không có gì là không làm được, lại nhớ đến ngày xưa, ai cũng nói rằng hắn là người thừa kế tiếp theo, nhưng cuối cùng... Ai cũng không nghĩ tới sẽ bị Phác Xán Liệt anh đoạt được, mà từ ngày anh bắt đầu thừa kế, hắn liền trở nên rất kì quái, mà kì quái chính là hắn dường như không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, vẫn như cũ mỗi ngày đều tìm khắp các loại phụ nữ khác nhau, tính cách lười nhác như cũ, thậm chí có thể nói... Hắn tựa hồ sống còn vui vẻ hơn!
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...