Chương 149: Gọi hai tiếng " anh trai ", tôi sẽ giúp chú!

757 55 0
                                    

Anh trai?

Phác Xán Liệt cau mày kinh ngạc nhìn anh ta.

Đã qua bao nhiêu năm không có gọi anh ta như vậy? Cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như thời điểm lần trước gọi anh ta là anh trai mình còn là đứa trẻ chưa hiểu chuyện, mà sao đã nhiều năm rồi, hai chữ này là môt loại âm sắc gì anh cũng sắp quên, nhưng bây giờ. . . . . . Cư nhiên để mình gọi anh ta là anh trai?

Hoang đường!

Chuyện cười!

Hai mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, tức giận trầm mặc, đôi tay âm thầm nắm thành nắm đấm.

Nhìn khuôn mặt tức giận kia Phác Tuấn Miên cười hì hì, trong lòng rất rõ ràng nó không thể nào gọi, bởi vì căn bản nó không xem anh là anh trai, nhưng anh chính là muốn làm khó, muốn chọc giận nó, để cho nó bộc phát ra phẫn nộ của mình, như vậy. . . . . . Mới thú vị.

Phác Xán Liệt dùng sức cắn chặt răng, đột nhiên thở ra một hơi, sau đó tự mình kiểm soát sức lực, môi mỏng của mình từ từ mở ra. . . . . . Mặc dù không muốn, mặc dù không nguyện ý, nhưng vì con trai của mình, vì Thế Huân , cho nên. . . . . .

"Anh trai!" Thanh âm anh nhẹ vô cùng, nhưng lại lạnh như băng, ngạo mạn.

Nghe được thanh âm của anh, Phác Tuấn Miên khiếp sợ!

Anh trợn to hai mắt của mình nhìn cái khuôn mặt thỏa hiệp kia, lỗ tai của chính mình thật không thể tin được, thế nhưng nó thật sự đã gọi? Là chuyện quan trọng gì lại để cho nó hạ mình nói như thế ? Là dạng chuyện trọng đại gì, thế nhưng lại khiến Phác đại tổng giám đốc cao cao tại thượng, đường đường là thủ lĩnh hắc đạo lại thuận theo ý anh như vậy ?

Thật là kỳ tích!

Thật làm cho người không thể tin nổi ! Thật làm cho người ta kinh hãi.

"A. . . . . ." Anh khẽ cười một cái, sau đó trong nháy mắt chuyển thành cười to, "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha ha ha. . . . . ."

Thật là thú vị, rất thú vị rồi! Khả năng đây là chuyện thú vị nhất mà đời này anh gặp phải.

Phác Xán Liệt trầm mặc nhìn chằm chằm anh ta, nghe anh ta cuồng tiếu thanh âm, đè nén lửa giận trong lòng, mà hai tay của anh đã nắm quyền thật chặt càng thêm dùng thêm sức, phát ra tiếng vang "Răng rắc" .

"Được !" Phác Tuấn Miên đột nhiên ngưng cười, tâm tình cực kỳ vui mừng cười nói, "Hãy nói cho anh nghe xem, chú là muốn cầu xin anh chuyện gì, nếu như có thể giúp được, anh đây là anh trai nhất định nghĩa bất dung từ!"

Phác Xán Liệt tức giận hơi hòa hoãn hạ xuống , vội vàng hỏi, "Anh biết một người con trai tên là Lộc Hàm có đúng không?"

Lộc Hàm?

Nghe đến cái tên này, nụ cười trên mặt Phác Tuấn Miên trong nháy mắt biến mất.

"Làm sao chú biết anh biết cậu ấy? Chú phái người theo dõi tôi ?" Anh nghĩ đến chuyện mấy ngày dự tiệc ở Kim gia gặp phải Lộc Hàm .

[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ