Biện Bạch Hiền nhìn chằm chằm cái khuôn mặt đắc ý kia, tức giận nói, "Phác Thế Huân cha cảnh cáo con, nếu như con còn dám trêu cợt bác sĩ và hộ sĩ, cha liền đưa con trở về phòng bệnh ICU!"
Phác Thế Huân hoàn toàn không chịu ảnh hưởng uy hiếp của cậu, tiếp tục đắc ý nói, "Cha, ở tại cha nhốt con vào phòng bệnh ICU, cha sẽ không quên chính cha mới nói chứ? Cha nói chỉ cần bác sĩ nói con có thể xuất viện, con liền có thể rời đi rồi !"
Bé thật vất vả thuyết phục Lưu thầy thuốc, tại sao có thể ở chỗ này kiếm củi ba năm thiêu một giờ đây? Tóm lại bé hôm nay nhất định phải xuất viện, nhất định phải về nhà.
Biện Bạch Hiền buồn bực cau mày, vừa định mở miệng cự tuyệt.
"Rắc rắc!" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Phác Xán Liệt mặc toàn thân tây trang màu đen, tan việc từ công ty trực tiếp chạy tới nơi này.
"Bố!" Phác Thế Huân vui vẻ kêu, khóe miệng thật to nâng lên, nhưng tươi cừơi như ánh nắng mặt trời rực rỡ, lại thiếu hụt ý vị ' rực rỡ '. ( Bên ngoài vui vẻ mà bên trong không vui vẻ =((( )
Phác Xán Liệt mỉm cười nhìn bé, thế nhưng khi hắn thấy Biện Bạch Hiền tức giận, mặt cũng lập tức hơi cau lại.
"Bạch Hiền, em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Hắn nghi ngờ hỏi.
"Không có sao!" Biện Bạch Hiền giận dữ trả lời.
"Thế nào không có sao? Bố, cha có chuyện nói với bố!" Phác Thế Huân giảo hoạt mở miệng, tà ác nhìn bọn họ.
Phác Xán Liệt lần nữa nghi hoặc nhìn Biện Bạch Hiền, nhìn cậu tức giận, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Phác Thế Huân, đại khái đoán được bảy tám phần.
"Bạch Hiền, rốt cuộc có chuyện gì? Em muốn nói gì với anh?" Hắn hỏi lần nữa, thanh âm nhẹ nhu, muốn cho cậu hết giận.
Biện Bạch Hiền cuối cùng đem tầm mắt nhìn chằm chằm Phác Thế Huân chuyển dời đến trên mặt của bé, sau đó buồn buồn thở dài, nói, "Thế Huân nói nó muốn xuất viện!"
"Xuất viện?" Phác Xán Liệt kinh ngạc.
"NO, NO, NO!" Phác Thế Huân đột nhiên chen miệng, sau đó giảo hoạt cười nói, "Cha mới vừa nói sai rồi, phải là ' Em đã đồng ý cho Thế Huân xuất viện '!"
". . . . . ." Biện Bạch Hiền trầm Phác vô ngữ, đích xác là mình trúng gian kế của bé.
Phác Xán Liệt nhìn tinh thần con phấn chấn dáng vẻ, hắn mỗi ngày đều cặn kẽ hỏi bác sĩ bệnh tình hiện giờ, cho nên hắn đối với tình trạng thân thể con vô cùng hiểu rõ, mà nó gấp như vậy phải ra khỏi viện nhất định có đạo lý của mình, từ tâm sự trên mặt có thể nhìn ra, nó cũng không phải bởi vì nhàm chán mới xuất viện, mà là có những chuyện quan trọng khác.
Nó nghĩ làm cái gì đây?
"Được rồi, con đã muốn xuất viện như vậy, vậy thì hôm nay xuất viện tốt lắm, chỉ là con phải đáp ứng bố, sau khi về nhà chỉ có thể ở nhà đi lại, nếu như muốn ra ngoài, nhất định phải báo trước cho bố biết, lấy được sự đồng ý của bố mới có thể đi ra cửa chính Phác gia, còn có. . . . . . Mỗi ngày đều đúng giờ để bác sĩ kiểm tra thân thể,có một chút điểm không thỏa, sẽ phải lập tức trở về bệnh viện trị liệu, quan trọng nhất là, không thể giở âm mưu quỷ kế, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cha và bố!" mặt Phác Xán Liệt vô cùng nghiêm túc nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
أدب الهواةTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...