Trong nháy mắt tay của Biện Bạch Hiền trống trải, đồng thời, lòng của cậu cũng trống rỗng. . . . .Anh muốn lựa chọn ở lại sao?
Anh không lựa chọn cậu sao?
Trong nháy mắt Thủy Miểu không thấy anh bỏ tay cô ta ra, lòng tin tràn đầy trái tim cô, khóe miệng khẽ cười đắc ý.
Phác Xán Liệt do dự từ từ xoay người, đối mặt với Biện Bạch Hiền, nhìn gương mặt mỹ lệ của cậu, chậm rãi mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, "Em. . . . . . Đi về trước đi!"
Trong nháy mắt, lòng của Biện Bạch Hiền lạnh như băng.
Quay đầu lại, anh lựa chọn là người phụ nữ này, quay đầu lại, cậu cảm thấy thật đau đớn.
Đột nhiên, cậu khẽ ngửa đầu nhìn mặt anh, không có bất kỳ bi thương, khóe miệng hờ hững gợi lên xinh đẹp, hào phóng cười, bình tĩnh nói, "Được, vậy tôi đi về trước, bái bai!"
Cậu nói xong, không chần chờ bước ra, đi qua anh, sải bước chạy thẳng tới cửa phòng.
"Đợi chút, tôi đưa cậu về!"
Ngồi ở một bên xem kịch vui Phác Tuấn Miên nhìn thấy cậu sảng khoái rời đi, liền tranh thủ để ly rượu trong tay xuống, sải bước đuổi theo cậu. Anh vừa đi qua Phác Xán Liệt thì Phác Xán Liệt đột nhiên xoay người, đối mặt với anh, nhìn chằm chằm anh cảnh cáo mà nói, "Không cho phép anh mang cậu ấy đi chỗ khác, lập tức đưa cậu ấy về nhà, hơn nữa anh không được làm gì cậu ấy, nếu như anh dám làm loạn với cậu ấy, tôi thật sự sẽ giết anh. . . . . . Thật sự!" Anh xác định lại, khuôn mặt nghiêm túc, đầy tức giận.
"A. . . . . ." Phác Tuấn Miên nhẹ giọng cười, nói, "Tôi mặc dù thích phụ nữ, nhưng mà tôi sẽ không cưỡng bách họ, cho nên nếu như không phải là cậu ấy đồng ý, tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì , nhưng là nếu như cậu ấy đồng ý hoặc là chủ động nói. . . . . ." Anh kéo dài thanh âm, cười nói, "Vậy tôi cũng không có lý do cự tuyệt rồi !"
Phác Xán Liệt nghe được lời anh nói , trong nháy mắt cau mày, gương mặt tức giận.
"Anh dám động tới cậu ấy, tôi nhất định. . . . . ."
"Giết chết tôi rồi thì sao. . . . . ." Phác Tuấn Miên đoạt lấy lời anh muốn nói, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Chú đều nói qua rất nhiều lần rồi, tôi hiểu rõ rồi, cũng nhớ, yên tâm đi, bái bai. . . . . . Không quấy rầy các người!" Anh vội vội vàng vàng nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi, đuổi theo Biện Bạch Hiền.
Mà Phác Xán Liệt đứng tại chỗ, hai mắt nhìn cửa phòng bị đóng lại, rất muốn lập tức đuổi theo, nhưng chân lại vô cùng nặng nề, nặng nề làm cho anh một bước cũng không có biện pháp bước ra.
Đáng chết!
Chuyện tại sao phải phát triển trở thành như vậy?
Tại sao Biện Bạch Hiền không giữ anh lại?
Nếu như cậu mở miệng nói, nếu như cậu lộ ra biểu hiện thương tâm đau đớn, như vậy, anh nhất định sẽ cùng cậu trở về, nhưng cậu lại hào phóng cười với anh như vậy, giống như một chút cũng không quan tâm, giống như không có bất kỳ cảm giác gì, lúc rời đi bước chân của cậu như thể rất sảng khoái, không có một chút chần chờ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...