Chương chủ đề của tác phẩm đây rồi =)))
Một điều kiện?
Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nghi ngờ nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời mà nói:
"Là cái gì?"
"Là cái gì?"
Trên mặt Phác Thế Huân tràn ngập ý cười, bước mấy bước đi tới trước mặt hai người, sau đó đặt tay hai người chồng lên nhau, cũng dùng hai tay của mình nắm thật chặt. Cuối cùng nâng cái đầu nhỏ của bé lên, nhìn hai người nói, "Con muốn cả bố, cha đáp ứng con, về sau bất kể có chuyện gì xảy ra, bố cha cũng phải sống thật vui vẻ, khoái hoạt, may mắn hạnh phúc giống như bây giờ!"
Cuộc sống vui vẻ, khoái lạc, may mắn hạnh phúc?
Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt nghe bé nhấn mạnh tám chữ, trong lòng nảy sinh trăm loại ý vị.
Tám chữ đơn giản, tuy nhiên nó bao hàm rất nhiều ngụ ý. Bé nghĩ muốn nói cho bọn họ biết. Bất kể sau này có nhiều gian khổ, bất kể sau này có nhiều khó khăn bọn họ cũng giống như bây giờ, luôn hạnh phúc. Mà bé cũng muốn nói, coi như bé rời đi, bé đã chết, vĩnh viễn không thể bồi bên cạnh, bọn họ cũng không cần thương tâm, chỉ cần giống như hiện tại, vui vẻ cười, khoái hoạt sống, thật hạnh phúc. . . . . .
Một đứa nhỏ thật hiểu chuyện, bọn họ còn tưởng rằng nó lại muốn giở trò gì tới chọc phá, không nghĩ tới nó sẽ nói ra như vậy.
Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng cũng nâng lên, nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Sau đó đồng thời quay lại nhìn bé, dùng tay còn lại nắm thật chặc hai tay nhỏ bé của bé. Sáu bàn tay ấm áp cùng một chỗ, cuối cùng trăm miệng 1 lời nói:
"Bố và cha đáp ứng con!"
"Bố và cha đáp ứng con!"
Phác Thế Huân vui vẻ cười, trong lòng không còn bất kỳ lo lắng.
"Bố và cha đã nói, không cho phép đổi ý, nếu như bố và cha không tuân theo ước định này, con tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không tha thứ hai người, biết không?" Bé lần nữa khẳng định ra lệnh.
"Được!"
"Được!"
Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt trăm miệng một lời, trong lòng ấm áp, đau đớn . . . . . . Ngũ vị hỗn loạn.
"Tốt lắm, bố cha đã nghe lời như vậy, con sẽ không mang hình hai người đăng trên web nữa, để con giữ lại làm bảo vật vậy!" Phác Thế Huân thả tay bọn họ, vui vẻ xoay người hướng ra cửa.
Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt hơi sửng sốt một chút, chợt, Biện Bạch Hiền lấy lại tinh thần, hốt hoảng nói, "Tiểu tử thúi, con gạt cha, nhanh xoá đi!"
Phác Xán Liệt đứng một bên, vẻ mặt thờ ơ, nhẹ nói, "Anh lại là cảm thấy đăng trên web không tồi!"
"Không tồi cái đầu anh!" Biện Bạch Hiền trong nháy mắt trở mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...