Sao lại cấp bách như vậy?
Phác Thế Huân nhìn vẻ mặt kích động của Biện Bạch Hiền, ngay cả những lời tổn hại của bé mà cậu cũng không có quan tâm?
"Cha, xảy ra chuyện gì? Làm sao đột nhiên lại phải đi?" Đại khái... bé cũng đoán được.
Biện Bạch Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé trìu mến nâng lên, sau đó gắt gao ôm bé nói: "Bảo bối, con sẽ không xa cha có phải không? Cho dù bố con tới tìm con, con cũng sẽ không rời khỏi cha đúng không? Nếu như... nếu như... nếu như..." Cậu lặp đi lặp lại hai chữ nhưng hoàn toàn không dám nói ra câu phía sau.
Nếu như... Con muốn đi với bố, như vậy, cha để con đi...
Nói như vậy, nói qua một lần, cậu vốn không có can đảm nói lần thứ hai, bởi vì trên thế giới này, bé là người thân duy nhất của cậu, chỗ dựa duy nhất , bảo bối duy nhất, nếu ngay cả bé cũng bỏ đi, thì... Cậu tồn tại trong thế giới trống trơn này để làm gì?
"Cha?" Hai cánh tay ngắn ngủn của Phác Thế Huân nhẹ nhàng ôm chặt cậu, nhu thuận nói: "Cha yên tâm đi, con sẽ không rời xa cha, cho dù bố tới tìm con, con cũng sẽ chạy theo cha, lần trước không phải con đã nói như vậy rồi sao? Cha sao có thể không tin tưởng con chứ? Chính cái gọi là, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký suất, tứ mã nan truy!'
Nghe được lời bé, tâm Biện Bạch Hiền cũng trở nên yên ổn, trên mặt cũng là bộ dạng tươi cười hạnh phúc.
Thật tốt quá, cậu bây giờ không phải chỉ có một mình!
"Chúng ta mau chóng thu dọn đồ đạc!" Chợt buông bé ra, sau đó chạy vào phòng ngủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Phác Thế Huân đi vào phòng ngủ nho nhỏ, trên mặt không có một điểm lo lắng ngược lại còn có một chút tà ác.
Thấy bộ dáng cuống quít của cha như vậy, còn có bộ dáng trong phòng tắm ngày hôm qua, bé là con trai sao có thể cứ như vậy cho rằng không có chuyện gì xảy ra? Nếu bố thật sự quá mức, thì cũng nên cho bố một chút trừng phạt nho nhỏ, huống chi, có thể bắt nạt cha chỉ duy nhất có mình bé!
Bé vẻ mặt tà ác, khóe miệng gợi lên quyến rũ, lấy di động trong túi quần ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn!
Nhìn màn hình hiển thị của điện thoại di động, một phong thư có cánh bay đi, trên mặt Phác Thế Huân tràn đầy xảo quyệt.
"Bố, lần này con đứng về phía cha, chúng ta cùng chơi trò mèo đuổi chuột, hắc hắc..."
* * *
Bên trong biệt thự kiểu AnhSau khi tắm xong, Phác Xán Liệt mặc áo choàng trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng ngủ, uống một ly Whisky, nhưng sắc mặt không có thay đổi, thật giống như đang uống nước lã...
Chợt!
"Rù rù rù.... Rù rù rù...."
Chiếc điện thoại đặt trên bàn thủy tinh rung lên một hồi, đồng thời cũng báo có tin nhắn.
Hai mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn di động, nhìn ba chữ Phác Thế Huân, đôi lông mày anh không nhịn được mà chau lại.
Giờ này mà nó còn gửi tin nhắn đến làm gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
FanfictionTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...