Chương 100: Anh đối với cậu thật dịu dàng, nhu tình như nước!

1.2K 78 4
                                    

Biện Bạch Hiền bật ra mấy câu như có như không, mặc dù vô cùng không rõ rệt, nhưng những lời đó rõ ràng đã lọt vào tai Phác Xán Liệt.

Trong nháy mắt, cả người của anh cũng sửng sốt.

Cậu mới vừa nói gì? Thích anh?

Đây là thật sao? Cậu thật sự thích anh sao?

Không thể tin được. . . . . . Anh bắt đầu không tin vào lỗ tai của mình, không phải là anh nghe nhầm chứ? Không phải là anh đang nằm mơ chứ?

"Tại sao tôi lại. . . . . . Thích cái loại người Đại Khốn Kiếp. . . . . ."

"Tại sao tôi lại. . . . . . thích anh. . . . . ."

"Thích anh. . . . . ."

Câu nói đứt quãng, khi anh cẩn thận thăm dò, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ ' thích anh ', không sai, cậu xác thực đã nói mấy chữ này, cậu nói rồi, cậu nói rồi. Cuối cùng anh đã được nghe chính miệng cậu nói ra.

"Biện Bạch Hiền . . . . . . Biện Bạch Hiền. . . . . ." Anh hốt hoảng kêu tên của cậu, bàn tay nắm thân thể của cậu, khẩn trương nói, "Lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa những điều em vừa nói, lặp lại lần nữa. . . . . . Lần nữa lặp lại lần nữa. . . . . ."

Anh muốn xác định lại, anh muốn xác nhận mình không có nghe lầm, chỉ cần lại một lần nữa. . . . . . Nói lại lần nữa. . . . . .

"Khốn kiếp. . . . . . Đại Khốn Kiếp. . . . . . Bại hoại. . . . . ." Biện Bạch Hiền không ngừng nhẹ giọng nỉ non, không ngừng mắng anh, nhưng thủy chung cũng không có nói ra câu mà anh muốn xác nhận kia , mà ý thức của cậu cũng càng ngày càng không rõ rệt, cả người lúc lạnh lúc nóng, càng khó chịu, cuối cùng hai mắt của cậu từ từ khép lại, hai tay vô lực rơi trên giường, nỉ non nói, "Phác Xán Liệt. . . . . . Tại sao. . . . . ."

Lời nói đứt quãng đột nhiên dừng lại, Biện Bạch Hiền cả người rơi vào mê sảng.

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng đang hôn mê của cậu, nhìn đôi môi cậu mín thật chặt, anh kích động lắc lắc thân thể của cậu, nói, "Biện Bạch Hiền em tỉnh lại cho anh, em nhanh tỉnh lại cho anh . . . . . Nói với anh, lặp lại lần nữa, nói em thích anh, nói em đã thích anh rồi, nói. . . . . . Nói. . . . . . Nói. . . . . ."

". . . . . ." Biện Bạch Hiền không có bất kỳ trả lời, rơi vào hôn mê.

"Người nam nhân đáng chết, tỉnh lại cho anh —— tỉnh lại ——" Phác Xán Liệt lớn tiếng gầm thét, tức giận lắc lắc thân thể của cậu.

Tại sao tại thời điểm này cậu lại cố tình rơi vào hôn mê? Tại sao không nói lại một lần nữa những lời vừa nói? Cậu là cố ý sao? Cố ý như vậy trêu đùa anh sao?

Khốn kiếp —— khốn kiếp —— khốn kiếp ——

Anh nhất định phải nghe cậu nói một lần nữa, anh nhất định phải lại một lần nữa xác định những lời cậu vừa nói. . . . . .

"Phanh ——" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Diệc Phàm mang theo bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến bên giường, bác sĩ hốt hoảng bắt đầu kiểm tra Biện Bạch Hiền. Diệc Phàm nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm, sau đó tay vội chân loạn mặc lên người anh. Hai mắt Phác Xán Liệt vẫn nhìn chằm chằm vào Biện Bạch Hiền đang ngủ mê man, trong lòng có hốt hoảng, có gấp gáp, có lo lắng, có tức giận, cũng có vui sướng. . . . . .

[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ