"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Phác Thế Huân không ngừng nói xin lỗi, không ngừng lặp lại ba chữ này, không ngừng khổ sở rơi nước mắt, cứ như vậy đi qua mười phút, hai mươi phút, nửa giờ, một giờ. . . . . . Cuối cùng hắn khóc mệt, cũng nói mệt, thanh âm từ từ ngưng, nước mắt cũng chầm chậm ngừng rơi. Tuyết Lê vẫn như cũ, hai mắt trống rỗng vô hồn, trên mặt không có bất kỳ biểu tình, cả người si ngốc đần độn , sững sờ ngồi bên giường không nhúc nhích.
Phác Thế Huân nhìn cô mặt, không tự chủ tay nhẹ nhàng đụng vào, khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt cô, trái tim đột nhiên bùm bùm nhảy lên, giống như Tuyết Minh phản ứng kích động.
"Thật xin lỗi. . . . . ." Hắn lại một lần nữa nói xin lỗi, sau đó hơi cười cười nói, "Cho dù anh cô đã chết, nhưng hắn lại còn sống trên thế giới này!" Lời nói trước sau mâu thuẫn, tay vuốt ve gò má cô từ từ đưa ra sau đầu, nhẹ nhàng xoay đầu cô, đưa tai cô áp vào trái tim mình, để cô lắng nghe tiếng tim đập, sau đó nói tiếp, "Cô nghe sao? Đây là trái tim anh cô đang đập. . . . . . Trái tim của hắn còn làm việc rất tốt, trái tim của hắn còn hoạt động trong thân thể tôi, cho nên hắn chưa chết, hắn không rời bỏ cô. . . . . . Cô nghe, cô cẩn thận nghe, từng nhịp tim đều là hắn đang kêu gọi cô, từng nhịp này đều là hắn đang kêu tên cô. Cho nên cô có thể yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là anh trai cô, tôi chính là Tuyết Minh, tôi sẽ giống như anh trai chăm sóc chăm sóc cho cô, tôi sẽ chữa bênh cho cô, sẽ thay người nhà cô báo thù, thực hiện tất cả tâm nguyện của anh trai cô, tôi nhất định. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . . Nhất định sẽ. . . . . ." Bé liên tục xác định nói xong, tay nho nhỏ không khỏi khẽ dùng sức ấn đầu cô, để lỗ tai cô gần trái tim của mình hơn, để cô nghe tiếng tim đập của mình rõ ràng.
Trên mặt Tuyết Lê vẫn không có bất kỳ biểu tình, hai mắt như trước trống rỗng vô hồn, nhưng khi lỗ tai cô dán vào ngực nóng bỏng của bé, cô nghe được tiếng đập của trái tim bé thì nháy mắt, chân mày thanh tú hơi nhảy lên một cái.
"Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . . Bùm. . . . . ."
"Tuyết Lê. . . . . . Tuyết Lê. . . . . . Tuyết Lê. . . . . . Tuyết Lê. . . . . . Tuyết Lê. . . . . ."
Thanh âm trái tim và lời nói của anh dung hợp cùng một chỗ, từ nơi thân thể xa lạ này truyền tới. . . . . .
Anh. . . . . .
Anh rốt cuộc trở lại. . . . . .
Em chờ anh lâu thật lâu a. . . . . .
. . . . . .
Ngoài cửa phòng
Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng ở cửa phòng, xuyên qua khe cửa nho nhỏ nhìn bên trong phòng.
Từ khi bé nói muốn xuất viện, Phác Xán Liệt liền chú ý bé có cái gì đó không đúng, hơn nữa nằm viện mười lăm ngày, bé cũng chưa từng nhắc đến Tuyết Lê, thậm chí ngay cả Tuyết Minh cũng chưa, giống như không có chuyện gì xảy ra, giống như lựa chọn mất trí nhớ, quên đi sự tồn tại của hai người kia, quên chuyện Tuyết Minh tự sát, quên đi hình ảnh tàn nhẫn kinh khủng, nhưng là. . . . . . Nó mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó không phải một người như vậy, nó không phải người vong ân phụ nghĩa, cho nên nó không đề cập tới anh em Tuyết gia bởi vì sợ bọn họ lo lắng, còn có một nguyên nhân khác, nó nghĩ tự mình giải quyết vấn đề này, cho nên Phác Xán Liệt mới đoán, nó vội vã xuất viện, vội vã về nhà, chính là vì muốn thấy tiểu cô nương này, để nhận lỗi với cô. . . . . .
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)
Fiksi PenggemarTrích đoạn 1: "Cha, cha, bố tới!" "Cái gì? Anh ta ở đâu?" "Đang ở cửa" "Bảo bối, con nghe cha nói, chúng ta phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Nhưng mà chạy trốn cũng rất quan trọng." "Hả? Vậy phải bình tĩnh hay chạy trốn?" "Ngốc...