Chương 171: Tính mạng của con là do cha quyết định!

507 38 3
                                    

Bạch gia

Hai chiếc xe một đen một trắng lần lượt tiến vào cổng chính của biệt thự Bạch gia , sau đó dừng ở trước cửa chính biệt thự.

Mấy cửa xe đồng thời mở ra, năm người theo thứ tự từ trong xe đi ra nhìn vào biệt thự ba tầng sang trọng của Bạch gia, khí thế và hùng vĩ tất cả đều không thua gì biệt thự Phác gia .

Đây chính là nhà Bạch Trú?

Phác Xán Liệt, Phác Tuấn Miên, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm cũng có chút kinh ngạc nhìn biệt thự này, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ biết nhà Bạch Trú có tiền như vậy, hơn nữa cũng là lần đầu tiên biết Bạch Trú là con của một phú gia.

"Vào đi, Thế Huân đang ở trong phòng khách lầu hai!" Bạch Trú nói xong, liền dẫn đường đi vào cửa chính của biệt thự.

Bốn người nhìn nhau, nghi ngờ đều dấu ở trong lòng, theo hắn đi vào bên trong biệt thự.

. . . . . .

Phòng khách lầu hai

Hai chân Bạch Trú dừng lại trước cánh cửa phòng, hắn cũng không có gõ cửa, mà trực tiếp nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra.

Bên trong gian phòng

Ánh đèn sáng tỏ, chung quanh bài trí rất hoa lệ , ở trên giường rộng hai mét , Phác Thế Huân lẳng lặng nằm ở đó, sắc mặt bé tái nhợt tiều tụy, cả người cũng mất đi thần thái thường ngày, thoi thóp thở thật giống như chỉ còn lại vài ngụm cuối cùng.

"Thế Huân!"

"Thế Huân!"

"Thế Huân!"

Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền cùng Lộc Hàm ba người đồng thanh gọi, cũng vội vội vàng vàng đi vào phòng, chạy tới bên giường, khẩn trương nhìn Phác Thế Huân chìm vào giấc ngủ. Còn Phác Tuấn Miên thì không nhanh không chậm bước vào, hai mắt hẹp dài cùng đi bên cạnh Bạch Trú, mấy lần quan sát thấy mặt hắn có chút phức tạp, sau đó liền thu hồi tầm mắt, giống nhau nhìn về phía Phác Thế Huân đang nằm trên giường.

"Thế Huân? Thế Huân? Thế Huân?" không biết Biện Bạch Hiền gọi hết bao nhiêu lần, hai tay nắm chặt tay của bé, hai mắt theo dõi mặt tái nhợt của bé.

Phác Xán Liệt cùng Lộc Hàm cũng khẩn trương nhìn phản ứng của Phác Thế Huân.

Chợt!

Lông mi thật dài của Phác Thế Huân hơi run run, sau đó từ từ mở hai mắt như đen như hai viên trân châu ra, mơ mơ hồ hồ nhìn người đứng ở bên giường , yếu đuối mở miệng nói "Cha. . . . Cha.. . . . Cha Tiểu Lộc. . . . Bác. . . . . Quả nhiên. . . . Các người đã tìm tới."

"Đứa nhỏ ngốc nghếch này, tại sao con lại muốn làm như vậy? Tại sao phải lén từ bệnh viện chạy đến đây trốn chứ? Con có biết cha rất lo lắng cho con không? Con làm cha sợ muốn chết con có biết không? Cái tên tiểu tử thúi này. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . . Tiểu tử thúi. . . . . ." Biện Bạch Hiền kích động ôm hắn, tức giận oán trách, tức giận mắng, mà nước mắt trong hốc mắt cũng mãnh liệt chảy ra.

[ Longfic/ Edit ] ( ChanBaek ) Bố tới rồi!!! Cha chạy mau!! (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ