An ủi Chu Tử Thư là thế, nhưng trong lòng Ôn Khách Hành cũng xao động không ít...
Hỷ mạch này đến quá bất ngờ, ngay cả hắn cũng không thể lường trước được chuyện này sẽ thật sự xảy ra. Ôn Khách Hành sờ nhẹ lên tay y, hắn nhìn y tự sờ bụng mình một lúc lâu, tâm nhịn không được mà ấm áp, Ôn Khách Hành nhẹ nhàng nói.
"Có rồi cũng tốt, có rồi thì ta và ngươi cùng nhau nuôi nó lớn, cùng nhau dạy dỗ nó, được không?"
"Mơ đẹp quá nhỉ."
"A Nhứ cho ta mơ không?"
Chu Tử Thư cười cười không nhìn Ôn Khách Hành, ánh mắt lóe lên tia ôn nhu khó nhận ra. Đột nhiên nụ cười bên môi Chu Tử Thư lụi tắt, y nhăn mày khó hiểu nói.
"Nhưng mà ta vẫn không hiểu a."
Ôn Khách Hành kề sát tai y, yêu thương hỏi.
"A Nhứ không hiểu cái gì?"
"Ta đường đường là một đại nam nhân, vì sao lại mang thai? Ngươi không thấy kỳ quái à?"
Lúc này Ôn Khách Hành mới nghĩ đến vấn đề bí ẩn đó, hắn khẽ đảo đảo mắt suy ngẫm. Sau đó, hắn tựa như đã nghĩ đến cái gì mà âm thầm liếc xuồng nhìn phía dưới của Chu Tử Thư.
Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành kinh nghi nhìn về phần nhạy cảm của mình, trong lòng y lập tức biết hắn lại đang nghĩ bậy bạ. Vì thế tức giận đập hắn một bạt tai.
"Nhìn gì đấy!? Ta và ngươi đều giống nhau cả thôi, muốn nhìn thì tự ngươi cởi quần mà nhìn cho đã đi!"
Ôn Khách Hành rụt cổ ngại ngùng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói.
"Ta cũng đâu có nghĩ cái gì bậy bạ."
Chu Tử Thư khẽ liếc xéo hắn, Ôn Khách Hành lập tức rụt đuôi. Thấy Ôn Khách Hành đã yên lặng, lúc này y mới nghiêm túc suy nghĩ. Đột nhiên, Chu Tử Thư bật người ngồi dậy làm Ôn Khách Hành điếng hồn hô lên.
"A Nhứ cẩn thận cẩn thận!"
Chu Tử Thư không để ý hắn, nghiêm trọng nói.
"Ta nhớ ra rồi!"
Ôn Khách Hành nhẹ ôm lấy y, rất có lòng mà vuốt vuốt vai y hỏi.
"Nghĩ ra cái gì rồi?"
"Theo ta nhớ không lầm thì hơn hai tháng trước, ta có gặp Diệp tiền bối."
"Quái lão vật? Lão có liên quan gì với chuyện này à?" Ôn Khách Hành móc quạt ra quạt quạt cho Chu Tử Thư.
"Khi đó thân thể ta không được tốt nên có nhờ Diệp tiền bối xem thử. Hắn nói ta lao lực quá độ khụ..."
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư mất tự nhiên ho khan nên rót cho y cốc nước nhuận giọng. Chu Tử Thư uống chút nước lấy lại bình tĩnh, nói tiếp.
"Sau đó, hắn lấy ra rất nhiều bình dược, nói trong đó có thuốc bổ bồi dưỡng thân thể. Sau đó, Diệp tiền bối nói hắn đói bụng, muốn chạy đi kiếm thức ăn, trước khi đi hắn có dặn ta lấy dược trong bình trắng mà uống. Chỉ là ở đó có hai cái bình màu trắng, ta không biết nên lấy cái nào, mà Diệp tiền bối đã chạy mất dạng rồi. Sau đó, ta thấy trong hai bình trắng có một bình chứa rất nhiều thuốc, còn bình kia chỉ có một viên thôi. Lúc đó, ta nghĩ bình có một viên là do sử dụng nhiều nên mới mau hết, mà dùng nhiều như vậy chắc chắn là thuốc bồi dưỡng thân thể rồi, vì vậy ta mới uống viên thuốc trong cái bình trắng chỉ tồn tại một viên kia..."
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.