Quỷ Cốc cốc chủ chết rồi. Hắn bị một tên đệ tử vô danh hạ ám chiêu đánh rơi xuống vực sâu, giang hồ yên ổn, cùng mở tiệc ăn mừng vì đã diệt được một mối họa nhân gian.
Trước cửa bách gia đều treo khăn đỏ chúc mừng, từ cuối hẻm đến ngoài đường lớn đều đỏ tươi phơn phớt. Nhưng lạ thay, Tứ Quý sơn trang lại mang khăn trắng tang thương.
Giang hồ diệt được một tên quỷ dữ nhưng sơn trang bọn họ lại mất đi một vị trang chủ...
Ngày mà Ôn Khách Hành buông mình nơi vách vực, trong lòng ai cũng dâng trào niềm kích động khôn nguôi. Nhưng mấy ai để ý rằng, sau thời khắc mà Ôn Khách Hành rơi xuống đó thì Chu Tử Thư cũng xả mình đi theo.
Hai người bọn họ nguyện sống chết có nhau, chưa từng muốn phải chịu cảnh biệt ly, âm dương cách biệt.
Sơn hà vạn dặm, Ôn Khách Hành là người duy nhất nguyện vì Chu Tử Thư mà buông bỏ chấp niệm, trở lại chốn dương gian. Mà Chu Tử Thư cũng là người duy nhất nguyện vì hắn mà quay lưng với thiên hạ, chỉ nhìn một mình Ôn Khách Hành...
Đừng hẹn kiếp sau trong khi kiếp này còn chưa bên nhau trọn vẹn...
"Cung tổng, Cung thiếu tỉnh lại rồi!"
Bên tai vang vọng âm thanh kích động vui mừng. Ôn Khách Hành nhíu mày khó chịu giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, đầu óc nặng nề. Trong đầu hắn bất giác hiện lên một đoạn phim kỳ quái. Đoạn phim này khó hiểu tới mức khiến Ôn Khách Hành không tin đây là sự thật.
Trong đầu hắn tựa như đang tái hiện một cuộc đời của ai đó. Mà người trong đầu hắn là thiếu gia của Cung gia, từ nhỏ đã tài năng hơn người, gia cảnh bậc nhất không ai bằng...
Ôn Khách Hành khó chịu lắc đầu hòng muốn xóa tan hình ảnh quái đản kia. Nơi này lạ quá, không giống nơi hắn từng sống, mọi thứ đều thay đổi đến khó tin, Ôn Khách Hành giật mình mở mắt, đáy lòng hỗn loạn.
"Cung thiếu!"
Người phụ nữ bên cạnh ăn mặc kỳ quái hô lên, Ôn Khách Hành cam đoan rằng mình chưa từng thấy qua người đàn bà này a. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên thân phận của người nọ, thậm chí là rất rõ rãng tựa hồ đã quen biết từ trước.
"Dì Thẩm."
Hắn vô thức gọi người đàn bà nọ, sau khi Ôn Khách Hành phản ứng lại thì hắn kinh hoàng trợn mắt, thân thể cứng đờ.
Hắn vốn chưa từng gặp qua người này nhưng vì sao lại biết rõ như vậy? Hơn nữa, tuy thế giới ở đây không giống với nơi hắn sống, nhưng Ôn Khách Hành hắn lại có thể biết rõ tường tận, ký ức rõ mồn một hiện lên trong tâm trí.
"Cậu cảm thấy sao rồi?"
Dì Thẩm tiến lên đỡ lấy Ôn Khách Hành, lo lắng nói.
"Hôm nay đáng lẽ phải đến gặp mặt Trương tổng, nhưng giữa đường cậu lại đột nhiên xảy ra tai nạn, cuộc hẹn vì vậy mà bị hủy bỏ."
Theo lời nói của dì Thẩm, trong đầu Ôn Khách Hành lập tức hiện ra đoạn ký ức, hắn đang chuyên tâm lái một chiếc hộp đen đi băng băng trên đường thì bất ngờ có một cậu nhóc phóng nhanh ra, Cung Tuấn vì để tránh cậu bé đó mà hắn bị lệch khỏi đường đi, đâm vào gốc cây bên cạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.