"Thả tôi ra ngoài! Người đâu! Thả tôi ra." Trương Triết Hạn đập mạnh lên cửa phòng, hai tay y giờ chỉ còn lại đau rát và tê mỏi, nhưng y không dám dừng lại, điên cuồng đập cửa, miệng khô lưỡi khát không ngừng hô lớn. Châu Dã đứng bên ngoài không biết làm sao nhìn về phía cửa phòng đang bị khóa chặt, cô cắn răng không dám trả lời Trương Triết Hạn. Từ lúc Cung Tuấn rời đi, Trương Triết Hạn liền tìm mọi cách muốn thoát thân, nhìn y chịu dằn vặt như vậy, Châu Dã cũng không thể làm gì ngoài nhốt y trong phòng.
"Cầu xin các người, thả tôi ra đi!" Trương Triết Hạn đau đớn nghẹn ngào, Châu Dã rốt cuộc nhịn không được nữa, áy náy nói.
"Anh dâu, anh ba bảo em chăm sóc tốt cho anh, tuyệt đối không được để anh nghĩ quẩn, em chỉ là bất đắc dĩ."
"Tiểu Dã, sắp không kịp rồi, mau thả anh ra. Nếu không sẽ không kịp mất."
Châu Dã lặng yên không nói, cuối cùng nặng nề rời đi, trước khi đi còn để lại một câu, "Em xin lỗi."
"Tiểu Dã! Tiểu Dã."
Nơi sương phòng của Cung Tuấn, ngày đêm dai dẳng tiếng hét đã từ từ khản đặc, hòa vào đó là từng trận nức nở bi thương.
Đêm trăng tròn, tinh tú trên trời không còn phát sáng, người trong Cung gia ai ai cũng đã chìm sâu vào giấc ngủ, tận dụng thời gian nghỉ ngơi cho ngày làm việc bận rộn hôm nay. Đột nhiên, nơi đình viện yên ắng rộng lớn ngày đêm đóng chặt, âm thầm phựt lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa dần dần lan tràn khắp căn phòng vắng lặng. Cuồng phong nổi lên, lửa cuốn ngập trời, tia nóng hầm hập tựa như miệng núi lửa thổi khô từng hàng hoa dại, cháy rụi không còn một mảnh.
"Cháy! Cháy rồi!!! Phòng của tam thiếu gia cháy rồi, người đâu?!"
Đến khi mọi người phát hiện thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi. Châu Dã vốn đang say ngủ, khi nghe tin cô lập tức chạy tới. Nhìn biển lửa dâng cao chọc trời, ánh trăng hiu hắt cũng bị vặn vẹo vì khói đen đang bốc lên nghi ngút, Châu Dã trừng mắt không thể tin được, hai tay nắm chặt vạt áo, run lên bần bật. Cô bất động thân mình nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang không ngừng bốc cao, bờ môi hé mở nhưng tuyệt nhiên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Tiểu Huệ đứng sau lưng Châu Dã, hai mắt đỏ tươi rớm máu. Đột nhiên như bị cái gì đó kích thích, Châu Dã điên cuồng chạy đến nơi biển lửa, gia đinh vốn đang nôn nóng dập tắt đám cháy, mắt thấy Châu Dã đã mất bình tĩnh muốn xông vào thì cuống quýt ôm chặt lấy eo cô, quát lớn.
"Tiểu thư, nơi này rất nguy hiểm! Mau tránh ra."
"Anh dâu! Anh dâu tôi đang ở trong đó, mau cứu anh ấy!! Mau lên." Châu Dã hét lớn, thân mình run lên bần bật, hai mắt cô lã chã nức nở không thành tiếng, ưu thương hét, "Anh ba vẫn chưa về, anh ấy nói phải trở về đoàn tụ với anh dâu! Mau cứu anh ấy. Xin các người cứu anh ấy."
Gia đình khó xử nhìn về phía biển lửa đang bập bùng cao ngất, bất lực nói, "Tiểu thư, lửa cao như vậy, hơn nữa cháy cũng đã lâu. Tôi e rằng, tam thiếu phu nhân có lẽ đã..."
Thân mình Châu Dã đột nhiên mềm nhũn, vô lực ngồi bệt xuống đất, Tiểu Huệ cũng đã không còn đứng nổi nữa, cô suy yếu lảo đảo một cái, mệt mỏi lấy tay chống vào gốc cây, tinh thần suy sụp.
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.