87. Trọng Sinh Chi Độc Sủng Đế Hậu (5)

2.9K 333 255
                                    

"Thái hậu." Trữ Tú Tú kinh sợ, thân mình nhất thời như quả bóng bị xẹp xuống. Nàng run rẩy đôi vai, giọng nói mềm mại mang chút u uất nghẹn ngào, thật sự khiến nhân tâm nhịn không được thương xót, "Thần thiếp biết mình bất kính với hoàng hậu, nhưng dù sao thần thiếp cũng là Quý phi được hoàng thượng sủng ái. Hôm nay hoàng hậu vu oan thần thiếp, còn sỉ nhục thần thiếp trước mặt tiện nô. Thái hậu người không những không trách tội mà còn tiếp tay cho giặc, như vậy còn gì là cung quy?"

"Hỗn xược." Thái hậu lạnh lẽo liếc nhìn Trữ Tú Tú, nhếch môi khinh thường nói, "Ai gia cần ngươi dạy bảo sao? Ai gia đứng đầu hậu cung bao nhiêu năm rồi, không biết số tuổi của ngươi có bằng thời gian ai gia cận kề hoàng sủng hay không. Trữ Tú Tú, hoàng thượng sủng ngươi, không có nghĩa ngươi là mẫu nghi thiên hạ, nói về cung quy thì hoàng hậu cành vàng lá ngọc chính là cung quy. Ngươi động vào y, cũng chính là động vào cung quy!"

"Tội đáng muôn chết."

Bốn chữ đó như nhát dao đâm vào da thịt Trữ Tú Tú, nàng căm hận trừng nhìn Chu Tử Thư, nghiến răng.

"Hôm nay nếu thần thiếp lông tóc có bất kỳ tổn hại nào, hoàng thượng nhất định không bỏ qua." Thảo nào Chu Tử Thư lại hòa nhã với nàng như vậy. Hóa ra là vì muốn để nàng bẽ mặt với thái hậu. Nếu y đã muốn khai chiến thì Trữ Tú Tú nàng nhất định không né không tránh.

"Hay lắm!" Thái hậu cười gằn phất tay áo, "Trữ Tú Tú, gần vua như gần cọp, hoàng sủng chỉ là nhất thời, ngươi nghĩ ngươi có thể cao ngạo được bao lâu? Hôm nay ngươi chống đối ai gia, có chắc ngày sau sẽ được yên ổn? Người thông minh sẽ biết chừa đường lui, đáng tiếc ngươi lại không thông minh như vậy."

"Thái hậu." Tử Dung nhỏ giọng lên tiếng, bà nghe tiếng liền nhìn sang Chu Tử Thư, chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt. Thái hậu lập tức cuống quít trong lòng, không kiên nhẫn nói.

"Lôi nàng ra ngoài, thưởng năm mươi đại bản."

"Thái hậu nương nương! Người không thể đánh thần thiếp!"

Thị vệ nhanh chóng lôi người ra ngoài, tiếng la lối chói tai cứ văng vẳng chẳng dứt, thái hậu nhíu mày khó chịu nhìn nha hoàn bên cạnh, buồn bực nói.

"Bịt miệng nàng ta lại."

"Dạ, thái hậu nương nương."

Sau khi nha hoàn đi rồi, bên ngoài lập tức im bặt những tiếng hét thất thanh, chỉ còn sót lại là tiếng gậy gỗ đánh vào da thịt. Nha hoàn thân cận của Trữ Tú Tú thấy nàng như vậy, tay chân bối rối vân vê vạt áo, cuối cùng nhịn không được lén lút chạy đi tìm Ôn Khách Hành.

"Thư nhi, mắt của con..." Thái hậu đau xót cất giọng, Chu Tử Thư mờ mịt nhìn lên. Đời trước sau khi hay tin mình mù, Chu Tử Thư luôn chọn cách giấu nhẹm bi thương, cố tỏ ra bình thường với thái hậu. Đời này y sẽ không làm vậy nữa. Yên phận gặm nhấm nỗi đau chỉ đổi lại kết cục thảm thiết, kẻ kiêu ngạo dựa vào quyền uy lại được hưởng hết vinh hoa phú quý. Chu Tử Thư đương nhiên cảm thấy không cam lòng.

"Mẫu hậu." Thanh âm của y run rẩy, hai tay giơ lên mò mẫm chạm lấy cánh tay thái hậu, nói, "Sau khi nhi thần lâm bệnh, thần trí mơ hồ, đầu óc mê man không rõ. Vốn tưởng đây chỉ là cảm mạo bình thường nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì hai mắt... Hai mắt đã không nhìn thấy nữa."

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ