49. (H) [Dân Quốc/Tuấn Hạn] Máu Nhuộm Quân Trang (5)

2.8K 278 89
                                    

Cung Tuấn vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của Trương Triết Hạn. Hắn không hề trốn tránh, bạo dạn nhìn thẳng vào đôi mắt tựa như tinh tú của người kia. Đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó, môi hắn liền hứng thú cong lên, thử hỏi.

"Em có muốn mặc quân phục không?"

Trương Triết Hạn bất ngờ trừng mắt, Cung Tuấn dường như không phải đang nói giỡn, lời vừa dứt thì hắn liền đi đến tủ đồ lấy ra một bộ quân trang được xếp lại gọn gàng, không có lấy một nếp nhăn. Trương Triết Hạn rối rắm hạ mắt nhìn đi chỗ khác.

"Không được đâu, nếu bị mọi người biết, em nhất định sẽ bị mắng."

"Vợ tôi mặc đồ của tôi, bọn họ ý kiến ý cò cái gì?"

"Sao anh lại không nói lý như vậy?"

Cung Tuấn mang quân phục đặt xuống trước mặt y, Trương Triết Hạn vô thức nhìn theo động tác của hắn, không giấu được tia thán phục. Từ khi nhìn thấy Cung Tuấn thân mặc quân trang uy quyền, Trương Triết Hạn liền rất yêu thích bộ quần áo đặc biệt này, chỉ là y không dám nói ra, cũng không có ý định sẽ chạm tới. Cung Tuấn đương nhiên biết y thích nó, hơn nữa bản thân hắn cũng rất mong chờ được nhìn thấy hình ảnh Trương Triết Hạn mặc lên quân trang.

Y nhẹ tay sờ lên mặt vải, xúc cảm lạnh lẽo nhất thời đánh vào lòng khiến y vô thức rụt tay lại, kích động không thôi. Cung Tuấn ngồi xuống bàn chống cằm nhìn Trương Triết Hạn đang có chút do dự, cười nói.

"Mặc lên tôi xem xem."

Trương Triết Hạn dần dần bị nó cám dỗ, y cẩn thận cầm lên bộ quân phục, không quên quay đầu nói với Cung Tuấn một câu.

"Không được nói với ai đâu đó."

Nhìn bóng lưng ai kia đã khuất sau tấm bình phong, Cung Tuấn liền nhàn nhã rót cho mình một ly trà, im lặng chờ đợi. Thật ra, hắn cũng rất háo hức muốn nhìn thấy bộ dạng khoác lên quân trang của Trương Triết Hạn. Tuy y không phải quân nhân, nhưng khí chất tỏa ra từ y khiến Cung Tuấn tin rằng một khi y bước ra thì khí thế không kém gì hắn đâu.

Cung Tuấn cao hứng ngồi im dán mắt vào tấm bình phong mỏng manh. Nhìn bóng người thon dài đứng trong đó vụng vệ mặc lên y phục, dường như y cảm thấy có chút không hợp cho nên lại cởi ra, rồi lại mặc vào nhìn tới nhìn lui. Cung Tuấn bật cười hết nói nổi, thầm nghĩ người của hắn thật khả ái.

Đang lúc hắn định đứng lên bước vào giúp y thì người bên trong đã chậm rãi bước ra. Cung Tuấn nhất thời bất động, lặng yên nhìn chằm chằm ai kia. Trương Triết Hạn ngại ngùng đưa tay gãi mũi, bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn cẩn thận nhìn y từ trên xuống dưới, đáy lòng thoáng gợn lên sóng lớn, trái tim cũng kích động không thôi. Quả đúng như hắn nghĩ, Trương Triết Hạn chính là viên ngọc quý giá mà hắn đã tìm kiếm nửa đời qua.

Thân mình y thon dài thấp thoáng sau lớp quân trang. Cái eo nhỏ nhắn được lớp vải dày ôm lấy, đâu đó trong y phát ra một tia quyến rũ vô hình khiến Cung Tuấn thật muốn chiếm lấy, giữ làm của riêng mình. Hắn đi đến trước mặt Trương Triết Hạn, không rời mắt nhìn vào khuôn mặt thanh tú của y. Lớp ngụy trang xinh đẹp giờ đã biến mất, Trương Triết Hạn đã trở về dung mạo vốn có của mình. Mái tóc lả lơi lướt qua bên má, Trương Triết Hạn đứng nghiêm đối mặt với Cung Tuấn, môi hơi cong lên. Giây phút đó, trong lòng Cung Tuấn đột nhiên giật nảy, hình ảnh bạch y nam nhân trong tiềm thức nhất thời hiện lên.

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ