Chu Tử Thư bình bình thản thản nằm trên ghế dài nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Khách Hành ngồi ngay bên cạnh bóc từng vỏ nhãn, tách từng cái hạt sau đó đặt bên môi y. Chu Tử Thư mắt cũng không mở lấy một cái, tự nhiên hé miệng ăn thức ăn mà Ôn Khách Hành đưa đến.
Nhìn y không phòng bị như vậy, Ôn Khách Hành liền nhếch môi xấu xa cười cười, hắn giả vờ như đang loay hoay tách vỏ, sau đó lại đặt quả nhãn vừa được xử lí sạch sẽ xuống đĩa, đưa ngón tay thon dài trống trơ qua. Cảm nhận có thứ gì đó chạm vào môi mình, Chu Tử Thư liền theo quán tính há miệng, cứ như vậy mà ngậm lấy ngón tay vừa dài và hữu lực của Ôn Khách Hành.
"Phụt." Ôn Khách Hành cao hứng phụt cười, Chu Tử Thư đen mặt mở mắt liếc nhìn hắn. Mắt thấy ai kia tỏ vẻ hả hê như vậy, Chu Tử Thư liền nguy hiểm híp mắt lại, không hề báo trước cắn mạnh một cái.
"A!" Ôn Khách Hành chuyển từ trạng thái vui mừng sang kinh hãi nhanh như cắt, hắn đau đớn rút tay mình ra, xuýt xoa phồng má thổi thổi. Chu Tử Thư nghiêng người dùng tay chống đầu, đắc ý hỏi.
"Còn trêu chọc ta?"
Ôn Khách Hành bất mãn nhăn mày nhìn Chu Tử Thư, nhưng tuyệt nhiên không dám giận! Từ bài học lần trước hắn đã sợ lắm rồi, không dám giận lẫy nữa. Chỉ lầm bầm nói, "Ngươi thật nhẫn tâm."
Chu Tử Thư nhướng đuôi chân mày sắc sảo, dung nhan dưới ánh nắng trong suốt đến lạ lẫm, tựa hồ là vô thực, đôi môi đỏ nhạt mím nhẹ nhìn như đang cười lại tựa như không cười, hàng mi nhu thuận tạo thành cái quạt nhỏ che đi đôi đồng tử trong suốt sáng quắc. Ôn Khách Hành đột nhiên kinh diễm, thoáng chốc quên cả đau đớn nơi ngón tay.
Khóe môi đang nhếch lên của Chu Tử Thư cứng đờ. Mắt thấy Ôn Khách Hành lại sắp giở thói lưu manh, y lập tức không chút lưu tình vươn tay nhéo lên khỏa châu đang ẩn sau lớp y phục dày cộm của hắn, vặn mạnh một cái.
(Là nhéo dzú đó quý dzị.)
"Uiiisss!!" Ôn Khách Hành bất ngờ cong người, nhăn mi đau đớn hô lên một tiếng. Chu Tử Thư tàn độc nhìn hắn, còn rất từ bi mà vỗ lên vai hắn nói, "Bớt bớt lại đi!"
Ôn Khách Hành thật sự rất muốn khóc. Ân Khảm xưa nay được Oản Ly tôn sùng như thần thánh, họ xem Ân Khảm là tín ngưỡng đời mình, xem Ân Khảm là một cái gì đó rất phi thường, vĩ đại. Mà Chu Tử Thư của hắn thì lại không như vậy...
Ôn Khách Hành đột nhiên cảm thấy thật tủi thân, hắn ngồi ỉu xìu bên ghế dựa, uất ức lẩm bẩm, "Ngươi chỉ giỏi ức hiếp ta."
Chu Tử Thư bật cười, mắt thấy ai kia đang cảm thấy tổn thương sâu sắc, y cũng không nỡ nhìn hắn đau buồn như vậy. Vì thế, Chu Tử Thư liền nhẹ nhàng cúi người hôn lên cánh môi mỏng mảnh mềm mại. Ôn Khách Hành vừa được y hôn liền lấy lại sức sống, cao hứng cười khằng khặc.
Chu Tử Thư nằm lại trên ghế dựa, khép mắt nhìn lên bầu trời đang mập mờ len lỏi từng tia nắng sáng nhẹ nhàng, cánh hoa nguyệt quế bay bay đầy trời, yên ả nhưng không kém phần sinh động... Đột nhiên, Chu Tử Thư thở dài một tiếng, thấp giọng nói.
"Ngày mai ngươi phải đi sao?"
"Phải." Nghe y hỏi, Ôn Khách Hành liền thu lại nét cười vô tư trên mặt, đôi mắt sắc bén hơi rủ xuống, giọng nói cũng nghiêm trang dị thường, "A Tương nói Quỷ Cốc mấy năm nay như rừng xanh vô chủ. Dần dần họ tâm sinh phản nghịch, muốn nhân cơ hội này đoạt lấy vương quyền. A Tương chỉ là một nha đầu, vì vậy nàng không thể ngăn cản được cục diện rối rắm hiện giờ, chỉ có thể cấp bách truyền tin, bảo ta trở về trấn áp bọn chúng."
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.