Chu Tử Thư hé miệng thở dốc, thân thể bừng bừng nóng hổi. Ôn Khách Hành đau lòng ôm lấy y, hắn lo lắng nhìn vào vết thương vốn đã được băng bó kỹ càng nhưng cách một đoạn thời gian lại có máu rỉ ra. Nhìn người mình yêu chịu đựng đau khổ nhưng lại vô pháp cứu vãn, Ôn Khách Hành thầm tự trách bản thân, nỉ non thì thào.
"A Nhứ..."
"Ca ca! Ca ca!"
Bên ngoài sơn động chợt truyền đến tiếng hô gọi quen thuộc, Ôn Khách Hành lập tức bừng tỉnh, nhanh chóng chồm người bò dậy nhìn ra phía xa.
"A Tương?"
Thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, Ôn Khách Hành tức thời như được cứu sống, hắn kinh hỷ cúi đầu nhìn Chu Tử Thư đang mê man trong lòng, mừng rỡ nói.
"A Nhứ, A Tương tới rồi, ngươi được cứu rồi."
Sau đó, hắn dùng ngoại bào bọc lấy thân thể đang run lên bần bật của y, cẩn thận ôm y vào lòng, che chở như trân bảo. Ôn Khách Hành bế Chu Tử Thư ngồi dậy, gấp gáp bước nhanh ra khỏi sơn động.
"A Tương!!"
Ôn Khách Hành cao giọng hô lên, Cố Tương lập tức quay người nhìn lại. Mắt thấy hắn vẫn bình an vô sự, nàng liền nhịn không được vui mừng, hớn hở gọi người đang đi tới.
"Ca ca."
"Ôn huynh." Tào Úy Ninh bên cạnh cũng vui vẻ không kém, cười tít mắt lên tiếng gọi hắn. Chỉ là, khi Ôn Khách Hành bước đến gần, Cố Tương và Tào Úy Ninh mới nhận ra trong lòng hắn hình như đang ôm một ai đó. Cố Tương cả kinh, hỏi.
"Ca, Tử Thư ca làm sao vậy?"
Vừa nhận ra người đang được hắn ôm là Chu Tử Thư, Cố Tương liền tắt ngóm nụ cười, thay vào đó là tia lo lắng bất an. Ôn Khách Hành chưa từng buông lỏng tâm tình, hắn cẩn thận ôm chặt lấy y, giọng hơi run, đáp.
"A Nhứ phát sốt, trở về nói sau."
Cố Tương nhạy bén gật đầu, lập tức xoay người dẫn đường cho Ôn Khách Hành. Quỷ nô từng có ý thay hắn đỡ Chu Tử Thư nhưng lại bị Ôn Khách Hành lạnh lùng từ chối, khí thế áp bức khiến bọn họ sởn tóc gáy. Từ đó không ai dám mở miệng nói chuyện với hắn nữa.
Cố Tương âm thầm nhìn về phía Chu Tử Thư đang nằm trong lòng ngực Ôn Khách Hành, môi hơi mấp máy, muốn nói lại thôi. Tào Úy Ninh rất nhanh đã nhận ra biểu hiện lạ thường của Cố Tương, hắn đi sát bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi.
"A Tương, làm sao vậy?"
Cố Tương nhìn hắn, thấp giọng đáp.
"Ta nhìn thấy... Trên mi tâm của Tử Thư ca có một nốt chu sa!" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tào Úy Ninh, Cố Tương gãi đầu nhíu mày khó hiểu nói, "Có lẽ là ta bị ảo giác, Bách Đoài thì làm sao có chu sa được?"
Tào Úy Ninh nhìn về phía Chu Tử Thư, nhưng mặt y từ lúc nào đã vùi sâu vào ngực Ôn Khách Hành, không thể nhìn thấy. Hắn khẽ nhún vai với nàng, tỏ vẻ không biết.
Đuôi mắt Ôn Khách Hành lạnh lẽo không tia cảm xúc, bờ môi khép hờ chẳng còn nét cười nhẹ nhàng như trước đây. Hai tay cứng cáp bảo hộ Chu Tử Thư trong lòng, bước chân vẫn rất vững vàng dù cho sỏi đá gồ ghề, đường đi trơn trượt.
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.