93. Trọng Sinh Chi Độc Sủng Đế Hậu (11)

2.1K 267 77
                                    

Gió lạnh thổi qua kéo bay lụa trắng, Ôn Khách Hành cúi đầu che đi xúc cảm nơi đáy mắt. Thời điểm Trữ Tú Tú gọi hắn, hắn cũng không động đậy, thế nhưng ngón tay dưới lớp bạch y đã chầm chậm siết chặt.

"Bệ hạ." Trữ Tú Tú quỳ xuống sau lưng Ôn Khách Hành, hồng y rực rỡ trên phông nền trắng xóa tang thương, quan tài đóng chặt lặng im thinh thích. Trữ Tú Tú nhịn không được liếc nhìn quan tài đen tuyền, môi không tiếng động nhếch lên.

Nơi đây chỉ có hắn và nàng, Trữ Tú Tú rất nhanh liền tỏ vẻ đau buồn, nàng quỳ sau lưng hắn xót xa nói, "Bệ hạ, người chết không thể sống lại, dù người có đau buồn thì hoàng hậu cũng không thể hoàn dương. Bệ hạ à, đế hậu đã mất nhưng người vẫn còn có thần thiếp, Tú Tú vẫn luôn cam nguyện bên cạnh bầu bạn cùng người mà."

Không gian im ắng không tia xao động, lụa trắng bay bay phất qua đôi má Ôn Khách Hành, hắn không trả lời Trữ Tú Tú, chỉ chăm chú xoa xoa lòng bàn tay ấm áp. Qua một lúc, Ôn Khách Hành bất chợt vươn tay sờ lên quan tài, hắn ngẩng mặt nhìn về phía trước, hai mắt không tia rung động, lạnh lùng như tuyết đầu đông.

Trữ Tú Tú không thấy, nhưng nàng nghĩ Ôn Khách Hành đã nghe lời nàng nói. Trữ Tú Tú hào hứng chờ đợi, hai mắt rực sáng.

"Tử Thư à." Thanh âm của hắn bình tĩnh lạ thường, ngón tay thon dài sờ lên quan tài lạnh lẽo. Ôn Khách Hành thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói, "Tú Tú, chỉ có nàng mới cam nguyện bên cạnh trẫm mỗi khi trẫm mệt mỏi nhất. Ba ngàn phi tử, ai cũng bước đến lúc trẫm phong quang vô hạn, rồi lại rời đi khi trẫm suy sụp muộn phiền."

"Bệ hạ, vì người phân ưu là diễm phúc của thần thiếp, sao còn đòi hỏi gì nhiều?" Trữ Tú Tú đè nén vui mừng đáp lại. Ôn Khách Hành âm thầm nhíu mi với bộ y phục chói mắt của nàng, thế nhưng hắn vẫn điềm tĩnh giấu đi, nhẹ cất giọng.

"Tử Thư đã mất, trẫm thật sự rất đau lòng. Có lẽ trẫm và y thật sự vô duyên. Đến hồng nhạn còn có đôi có cặp, vậy mà trẫm và Tử Thư lại âm dương cách biệt, luân hồi ngăn trở."

"Hoàng thượng, ngài chớ đau lòng. Hoàng hậu đã mất nhưng thần thiếp vẫn còn ở đây, thần thiếp sẽ thay y chăm sóc ngài."

"Tú Tú, nàng thật tốt."

Trữ Tú Tú nghe hắn xong liền cao hứng khôn nguôi. Ôn Khách Hành không nhìn nàng, hắn chậm rãi bước đến bên quan tài, đột nhiên vươn tay nhấc nắp lên. Trữ Tú Tú cả kinh trợn mắt, nắp quan tài rầm rập rơi trên nền đất, chấn động không gian yên tĩnh xung quanh. Trữ Tú Tú thấy Ôn Khách Hành quỳ bên quan tài, gác tay nhìn vào bên trong.

Trữ Tú Tú tò mò bước đến, thời khắc nhìn thấy người nằm trong đó, nàng liền nhịn không được mà kinh hỷ tột độ. Người nằm trong quan tài rõ ràng chính là Chu Tử Thư.

Hai mắt y nhắm nghiền, bờ môi tái nhợt không còn chút máu, ngón tay thon dài chắp ở trước bụng, y phục trên người vẫn hoa lệ như thuở sinh tiền, dung nhan tuy có chút nhợt nhạt nhưng lại không thể giấu nổi cái khí chất đặc biệt khuynh đảo thế nhân.

Trữ Tú Tú đè nén run rẩy nơi khóe môi, hai tay siết chặt. Chu Tử Thư thật sự đã chết rồi.

Ôn Khách Hành sờ nhẹ lên tay y, thời điểm chạm vào bàn tay lạnh lẽo, hắn đột nhiên giật mình, không dám tin tưởng.

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ