38. [ABO] Khách trong mộng (5)

2.6K 285 59
                                    

Sau khi thành công rời khỏi Phương Nguyệt Cát, Ôn Khách Hành liền lập tức trở về tìm Chu Tử Thư. Nhưng quái lạ thay, lúc hắn đi thì y vẫn còn ở đây mà, sau khi trở lại thì đã không thấy đâu. Ôn Khách Hành kiên nhẫn dạo quanh mấy vòng, nhưng kết quả vẫn không nhìn thấy Chu Tử Thư. Hắn rốt cuộc từ bỏ, thở dài trở về.

Chuyện mà Phương Nguyệt Cát đã nói, Ôn Khách Hành cũng không để trong lòng. Có lẽ là vì hắn không có tình cảm với nàng, nên dù nàng nói gì đi chăng nữa vẫn không thể chạm được vào lòng hắn. Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn, Phương Nguyệt Cát đột nhiên bày tỏ, khiến hắn nhất thời không biết làm sao, chỉ biết khéo léo từ chối.

Ôn Khách Hành thừa biết hắn đã làm Phương Nguyệt Cát tổn thương, nhưng hắn cũng không thể vì lo người khác đau lòng mà bán rẻ hạnh phúc của bản thân. Nhìn Phương Nguyệt Cát lảo đảo rời đi, Ôn Khách Hành chỉ biết thở dài, cũng tốt, thà để nàng đau lòng một đoạn thời gian rồi từ bỏ còn hơn khiến cả hai phải dây dưa đến mức không thể vãn hồi.

Chu Tử Thư yên lặng ngồi bên cạnh bờ sông đả tọa, cố gắng áp chế mê hương trong người. Qua khoảng thời gian nửa canh giờ, y mới từ từ mở mắt. Cơn gió mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua làn da mỏng manh. Chu Tử Thư trầm lặng nhìn về phía xa, thật lâu vẫn không phản ứng.

Nhìn mây trên trời từ từ tan thành từng mảng nhỏ, sau đó lại biến mất tung vô ảnh. Chu Tử Thư đột nhiên cảm thấy xót xa, thầm tự thương xót cho bản thân mình. Đám mây kia cũng tựa như y vậy, vốn đã biết núi cao chọc trời, nhưng vẫn cứng đầu lao mình bay đến. Cuối cùng thì sao? Đổi lại kết quả chính bị núi cao phá nát, tan thành hư không...

Sau khi đám mây tan biến, ngọn núi kia vẫn sừng sững đứng đó, không hề hao tổn hay tiều tụy đi. Chỉ vì một giây được nguyện ý ôm ai vào lòng mà chẳng ngại vạn kiếp không thể luân hồi, hóa thành hư vô.

Chu Tử Thư cười khổ, chầm chậm đứng dậy.

"Trang chủ."

Chợt phía sau vang lên âm thanh trầm khàn quen thuộc, Chu Tử Thư vô thức quay lại nhìn xem. Chỉ thấy hắc y nhân từ lúc nào đã hiên ngang đứng sau lưng y, khuôn mặt anh khí ngất trời, nhưng đôi mày lại khẽ nhíu.

"Trang chủ, người không khỏe sao?"

Chu Tử Thư cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhàn nhạt đáp.

"Không có, Hàn Anh, ngươi tới đây làm gì?"

Hàn Anh dùng vẻ mặt không tin nhìn tới, nói.

"Thật sự không sao sao?"

Chu Tử Thư phì cười trêu chọc.

"Học đâu ra cái giọng bà cô đó thế?"

Hàn Anh khẽ nhún vai, không trả lời. Chu Tử Thư thấy hắn rốt cuộc đã bỏ qua vấn đề này thì thở hắt một tiếng, hỏi.

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Cũng không có gì cả, chỉ là muốn tới đây thăm trang chủ. Nhưng người lại không ở sơn trang nên ta mới đến đây tìm xem sao."

Vừa dứt lời, Hàn Anh liền tỏ vẻ nghiêm túc, hạ giọng cẩn thận nói.

"Phải rồi trang chủ, lúc nãy khi ta đến sơn trang, phát hiện bên ngoài có một người lạ mặt cứ lén lén lút lút ẩn nấp, rất thần bí."

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ