53. (H) [Dân Quốc/Tuấn Hạn] Máu Nhuộm Quân Trang (9)

2.4K 286 162
                                    

Ngoài cửa Cung gia xếp dài hàng hàng lớp lớp các quân sĩ, ai nấy đều giữ một khuôn mặt kiên nghị lạnh nhạt, mày kiếm nhíu chặt thể hiện sự bất khuất kiên cường. Tất cả đều nghiêm trang hướng về đại môn nhà họ Cung. Người đi lại trên đường nhịn không được tò mò ngoái đầu lại, không gian xung quanh rất nhanh đã xôn xao ồn ào, nhưng tuyệt nhiên không hề ảnh hưởng đến khí thế của hàng quân sĩ.

Đứng trước bọn họ là một thanh niên trẻ tuổi, hai mắt sắc bén lạnh lẽo không hề hồn nhiên nhiệt huyết như đúng lứa tuổi mà anh đang có. Hai tay anh cầm chặt cán súng, thẳng lưng chờ đợi.

Tiểu Huệ nôn nóng đứng sau cửa gỗ, nhịn không được xoay đầu hỏi Châu Dã, "Tiểu thư, sao tam thiếu gia còn chưa ra? Mấy quân sĩ đó đứng đợi cũng lâu lắm rồi đó."

"Anh ba đang dỗ anh dâu, đợi dỗ xong thì sẽ ra thôi." Châu Dã bình tĩnh lên tiếng, nhún vai, "Hơn nữa, bình thường cái tên Mạc thiếu tá đó rất chậm chạp, bây giờ nên cho hắn biết cảm giác của đợi chờ là gì."

"Tiểu thư." Tiểu Huệ líu lưỡi, mặt mày cay đắng nói, "Lỡ bọn họ đợi không được nổ súng đánh vào đây thì sao?"

"Bọn họ dám?" Châu Dã nhướng mày thách thức, Mạc thiếu tá đứng trước cửa Cung gia đương nhiên đã nghe thấy hết rồi, nhưng anh cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn chờ đợi.

Đây là em gái của tướng quân, không được bất kính, không được bất kính, tuyệt đối không được bất kính!!

Mạc thiếu tá mặc niệm trong lòng, cố gắng thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh.

Trong phòng, Cung Tuấn thân mặc quân trang thẳng tắp, áo bào mỏng dài khe khẽ lay động theo từng hồi gió nổi. Hai tay hắn nhẹ nhàng đặt lên bờ vai gầy guộc của Trương Triết Hạn, đôi mắt hiện rõ tia xót xa nhưng yêu thương vô hạn, bờ môi hắn khép hờ lặng yên không nói. Trương Triết Hạn nhìn vào mắt hắn, hai tay buông lỏng, qua một lúc, y mới cất giọng nói khàn khàn, khó khăn phun ra một câu.

"Anh thật sự phải đi sao?"

"Tiểu Triết, em đừng như vậy." Cung Tuấn tựa hồ cầu xin, lại tựa như than vãn. Hắn chỉ thấy y cắn môi một cái, bờ vai run lên vì đang cố gắng đè nén gì đó vào lòng. Cung Tuấn nhất thời đau lòng hôn lên trán y, ôn nhu nói, "Chỉ cần đuổi được quân phiệt, tôi nhất định sẽ về đây đoàn tụ với em."

Nói xong, hắn liền cười lên nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp như lò than rực hồng trong mùa đông lạnh giá, "Đợi tôi trở về, được không?"

Qua thêm một lúc nữa, Trương Triết Hạn vẫn không phản ứng. Cung Tuấn sợ mình nếu cứ ở đây thì nhất định sẽ không chịu được mà quyến luyến. Vì vậy, hắn nhanh chóng quay lưng, thẳng tắp rời đi.

Thời điểm Cung Tuấn xoay người lại, trái tim Trương Triết Hạn lập tức bị đình chỉ, hình ảnh áo bào lướt qua trước mặt y tựa như một thước phim tua chậm. Y chỉ thấy rằng, Cung Tuấn như cánh bướm mập mờ trong gió tuyết, nếu không chạm lấy thì nhất định sẽ không còn cơ hội tương phùng.

Không biết từ lúc nào, Trương Triết Hạn đã ôm chầm lấy eo Cung Tuấn. Thân thể Cung Tuấn cứng đờ, hai mắt hắn không hề báo trước mà đỏ lên như máu, cảm nhận người sau lưng đang áp mặt lên lưng mình, hắn rất muốn quay lại ôm lấy y an ủi nhưng lại sợ mình lưu luyến không rời, sợ mình vì y mà bỏ mặc chiến trường cấp bách đang đợi chờ cứu viện. Cung Tuấn mấp máy cánh môi muốn khuyên can thì Trương Triết Hạn đã lên tiếng trước.

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ