Trên đường Trương Triết Hạn trở về, khóe môi cứ vô thức cong lên mà chính y cũng không hề nhận ra. Còn vài ngày nữa thôi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Kết thúc cái nhiệm vụ khô cằn gò bó trái tim y.
Những gì y làm, y không sợ trả giá. Đối với Trương Triết Hạn mà nói thì chỉ cần có Cung Tuấn đã đủ lắm rồi. Y không biết vì sao những ngày tháng cạnh bên nhau, một trong hai người lại thật sự rung động. Có lẽ vì cái ôn nhu mà trước nay y chưa từng nếm trải qua, hay cái ấm áp người kia mang lại. Trương Triết Hạn không biết, có lẽ cũng không muốn biết nữa.
Nếu nói y lòng mềm thì cũng không sai, nói y đủ tàn nhẫn cũng không sai. Việc dối gạt đồng đội là chuyện lớn, cũng là chuyện tán tận lương tâm, gây ra biết bao nhiêu tội nghiệt. Thế nhưng y không sợ, đời này của y, có lẽ sẽ nguyện mắc phải sai lầm khó dung này.
Khi bên cạnh Cung Tuấn, Trương Triết Hạn vô thức bỏ xuống thân phận cảnh sát. Dù cho mối quan hệ của hai người chỉ dùng một chữ 'dục' để hình dung. Ban đầu hắn quen y là vì tình một đêm, sau đó lại bao nuôi sống như một cặp tình nhân thực thụ. Y không biết hắn đã từng rung động hay chưa? Hoặc có lẽ chỉ là do y mộng ảo.
Trương Triết Hạn giấu lại nét cười, ngón tay kích động sờ nhẹ vô lăng.
Y biết mình là một người ích kỷ, quá đắm chìm trong tình yêu khi ban đầu chỉ mang mục đích lợi dụng. Thế nhưng, dù là ai thì trái tim cũng sẽ có lỗ hổng, mà lỗ hổng đó lại vừa vặn được Cung Tuấn lấp đầy. Để rồi lại ngày càng phụ thuộc, ngày càng si mê.
Trương Triết Hạn dừng trước cửa nhà, chậm chạp bước xuống. Thời điểm nhìn thấy bóng người ẩn hiện trong gian bếp, trái tim y đột nhiên ấm áp đến lạ thường. Thật hạnh phúc mỗi khi trở về lại nhìn thấy bờ vai rộng rãi chờ mình dựa dẫm. Nếu được lựa chọn thì Trương Triết Hạn cũng không ngần ngại chọn lại con đường mà quá khứ đã đi.
Đó là gặp được Cung Tuấn. Một con người tưởng chừng máu lạnh tựa ác lang nhưng lại có những khoảnh khắc ôn nhu hiếm hoi đến quý giá.
"Cung Tuấn." Trương Triết Hạn bước đến ôm lấy eo hắn, y gác cằm lên tấm lưng rộng lớn, ôn thanh hỏi, "Làm gì đấy?"
Cung Tuấn hạ mắt nhìn thức ăn trên bếp đang phả khói, Trương Triết Hạn không thấy rõ dung mạo hắn, chỉ nghe được tiếng cười nhỏ nhẹ, trầm khàn khiến y nháy mắt si mê.
"Em về rồi đấy à? Hôm nay rảnh rỗi nên tôi muốn nấu một bữa cơm cùng em ăn. Trù nghệ không được tốt nên cũng không tự tin mấy, nhưng ít nhất vẫn hơn em nhiều."
"Anh lại đang đá đểu em đấy à?" Trương Triết Hạn phì cười, hai mắt bị làn khói xộc vào khiến y không nhìn thấy rõ ràng. Cung Tuấn sờ lên mu bàn tay y, đáy mắt lập lòe tia nguy hiểm, "Nếu em vẫn tiếp tục thì anh sẽ nhịn không được mà giết chết em."
"Hả?" Trương Triết Hạn không nghe rõ, mờ mịt hỏi lại. Cung Tuấn quay đầu đối diện y, hôn lên cái trán bóng loáng mềm mại, ôn nhu thì thầm.
"Tôi nói, nếu em cứ tiếp tục nấu ăn như vậy thì có ngày sẽ bị độc chết đó."
"Anh đang xem thường em đấy à?"
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.