113. [Tuấn Hạn] Lệnh Cấm (3)

1.2K 226 131
                                    

Thành K, cửa hàng trang sức Paradise.

"Cái này sao?" Bà chủ nheo mắt nhìn bức ảnh chụp chiếc nhẫn của nạn nhân xấu số, suy nghĩ sâu xa. Cung Tuấn kiên nhẫn chờ đợi, cảnh phục uy nghiêm gói gọn đường cong dũng mãnh. Hắn khoanh tay đứng yên, chân mày sắc lạnh nhìn bà chủ không rời một khắc.

Châu Dã tay cầm một quyển sổ dày, mím môi lật xem. Trong cửa hàng trang sức hoa lệ nháy mắt đã im lặng một mảnh.

"Mẫu này đã bán hết lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa." Bà chủ trả bức ảnh lại, thành thật nói, "Mẫu này đúng thật là nhẫn tình nhân, nhưng nó được dành cho đồng tính nam. Cửa hàng chúng tôi từng thiết kế một cái giống vậy, nhưng là làm theo yêu cầu của khách hàng. Thời gian cũng lâu rồi, tôi thì già cả lú lẫn nên chưa thể nhớ ra được."

"Vậy chiếc nhẫn này thật sự là mẫu của cửa hàng dì?" Châu Dã vui mừng hỏi, bà chủ cũng không trốn tránh, nhưng vẫn có chút phân vân, gật đầu.

"Tạm thời là vậy đi, dù sao tôi cũng không chắc lắm. Không biết mấy cửa hàng khác có thiết kế mẫu tương tự này không?"

"Dì có sẵn lòng cung cấp manh mối cho đơn vị điều tra của chúng tôi không?" Cung Tuấn ôn hòa hỏi, bà chủ liếc nhìn hắn. Thấy hắn mặt mày sáng sủa, ánh mắt cũng rất lễ độ, tạo cho người khác một cảm giác dễ chịu vô cùng. Bà chủ cũng không phải loại người làm ăn bất chính nên rất sẵn lòng tiếp ứng cho bọn họ.

"Đương nhiên là được rồi, nhưng phải cho tôi thời gian lục lại danh sách mua bán trước đây, xem có tra được cái gì không?"

"Thật sao? Cái bọn cháu cần là tên của người đặt làm chiếc nhẫn này, dì có thể giúp bọn cháu không?" Châu Dã vui mừng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh. Bà chủ vốn không có con gái, khi đối diện với một Châu Dã vui vẻ hòa đồng như vậy, bà đương nhiên yêu còn không hết. Vì thế sảng khoái gật đầu.

"Đương nhiên là được rồi, dù sao tôi cũng đang rảnh."

"Cảm ơn dì nhiều lắm, mai chúng cháu lại đến nhé."

Đối diện với sự niềm nở của bà chủ cửa hàng, công tác làm việc của bọn họ rất thuận lợi. Châu Dã ngồi trên xe trở về, không ngừng cảm thán ngưỡng mộ.

"Sao anh có thể tìm được cửa hàng đó vậy? Đúng là giỏi quá mà. Tôi cứ tưởng vụ án lần này rất lâu mới tra ra được, ai ngờ chỉ qua một đêm mà anh đã tìm ra manh mối."

"Có phúc tinh giúp tôi." Cung Tuấn chống cằm nhìn vào bức ảnh chiếc nhẫn bạc, đầu óc nhịn không được lâm vào suy tư. Vì sao càng nhìn càng thấy quen thuộc nhỉ? Chiếc nhẫn này... Cho hắn một cảm giác vô cùng bất an.

Cung Tuấn thở dài liếc mắt nhìn lên cửa sổ, khung cảnh bên ngoài đua nhau phi qua, chỉ để lại tàn ảnh mập mờ nhạt nhẽo.

Em ấy đến đây, kéo theo muôn trùng vầng quang hoa lệ, cũng kéo theo một nỗi bất an.

Đêm mưa, hắn thấy Trương Triết Hạn ngồi ngốc bên cạnh bờ sông nhỏ. Cả người anh ướt đẫm nước mưa, hai mắt mê man nhìn về phía khoảng không vô định. Cánh môi Trương Triết Hạn tái nhợt, hơi thở yếu ớt tựa hồ sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ