52. [Dân Quốc/Tuấn Hạn] Máu Nhuộm Quân Trang (8)

1.7K 253 104
                                    

Trước cửa Cung gia bụi bay mịt mù, trời hình như đã sắp mưa... Cung Tuấn hiên ngang bước xuống chiếc xe đen tuyền cuốn theo hơi lạnh thấu xương từ quân doanh. Vừa bước vào cửa, cánh tay của hắn lập tức bị người nào đó kéo lấy. Cung Tuấn phản ứng nhanh nhẹn xoay người định quật ngã đối phương, nhưng giữa đường thì dừng lại. Tiểu Huệ níu chặt lấy tay hắn, gấp đến độ không kịp thở nói.

"Tam thiếu gia, cậu mau đến cứu thiếu phu nhân đi!"

Nghe câu nói cụt lủn của Tiểu Huệ, Cung Tuấn hơi nhíu mày, nhất thời không hiểu chuyện gì, "Cô nói vậy là ý gì?"

"Ban nãy, nhị phu nhân có mời tam thiếu phu nhân đến sương phòng. Sau đó, bà ấy liền bảo tôi lui xuống, tôi chỉ có thể theo lệnh mà làm nấp bên ngoài cửa viện, không lâu sau đó, bên trong liền truyền đến tiếng kêu la thất thanh, gia đinh nghe thấy đồng loạt chạy vào. Tôi nhìn thấy họ bắt lấy tam thiếu phu nhân, hơn nữa, còn nghe nhị phu nhân nói là.... Nói là... Đánh chết!"

Cung Tuấn tức khắc cả kinh, không đợi Tiểu Huệ nói xong đã cất bước chạy đi. Chẳng lẽ, mẹ đã biết rồi? Cung Tuấn gấp gáp không kịp suy nghĩ mang theo quân phục xông vào nơi ở của nhị phu nhân, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một mình Trương Triết Hạn, hắn mặc kệ y là nam nhân hay nữ nhân, cũng mặc kệ mẹ hắn lại muốn như thế nào. Nửa đời qua, hắn đã sống cho Cung gia quá nhiều, bây giờ đến khi hắn sống cho chính mình thì lại bị ngăn cấm như vậy sao? Nếu Trương Triết Hạn mà có chuyện gì thì hắn phải làm sao đây? Hắn bảo vệ non sông này là vì nơi này có y, nếu lỡ một ngày y mất đi rồi thì hắn còn cái gì để bảo vệ?

Không phải quá lãng phí sao?

Tình cảm hắn đối với Trương Triết Hạn không phải chỉ nói bằng miệng là có thể bộc lộ hết. Từ lần đầu gặp y, hắn đã có trong mình một ngoại lệ, hắn dung túng y, bao che y, vì y phá đi khuôn phép, vì y làm trái cái gọi là phép tắc. Chỉ cần là y, Cung Tuấn đều cảm thấy đáng giá.

Không ai có thể chạm vào y, ngay cả mẹ hắn cũng không thể.

Thời điểm nghe thấy âm thanh bình bịch do gậy đánh lên người, trái tim Cung Tuấn liền đau đớn đến mức không thể thở nổi, hắn thoáng lảo đảo bước chân chạy nhanh vào đại môn, vạt áo quân trang phất phơ trong gió kéo theo bụi bặm mịt mù, cuồng phong thổi qua tựa như tia đạn bắn vào tim hắn, khiến hắn cảm thấy rằng mạng của mình đã biến mất theo y.

Cung Tuấn đỏ mắt nhìn về phía Trương Triết Hạn, hai tay y bị treo cao lên cành cây to, sau lưng bị gia đinh dùng gậy đánh mạnh vào, hằn sâu những vết máu mập mờ ẩn hiện. Trương Triết Hạn cúi đầu không thấy rõ sắc mặt, quần áo trên người y xộc xệch không theo bất cứ trật tự nào, trên cái trán cao cao chảy dài những dòng mồ hôi lạnh.

"Dừng tay!" Cung Tuấn gầm lên, đồng thời chạy đến đạp ngã đám người đang đánh y. Nhị phu nhân thấy Cung Tuấn đột nhiên trở về lại vô cớ gây sự, cơn giận vì Trương Triết Hạn lại thêm biểu hiện của hắn mà càng thêm lớn mạnh, bà đanh giọng quát.

"Con lại đang làm gì? Tránh ra cho mẹ giết chết tên lừa gạt này! Nó muốn cướp lấy Cung gia, muốn Cung gia nhà tan cửa nát, ô danh truyền đời."

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ