Chu Tử Thư đi rồi, Ôn Khách Hành cứ vậy lặng im không phản ứng. Tiếng bước chân xung quanh đã chẳng còn nghe thấy nữa, chứng tỏ người ở đây đều đã lần lượt rời đi, mang theo cả Chu Tử Thư của hắn.
Đáy lòng chua xót từng trận, Ôn Khách Hành bất lực nắm lấy hai tay, bi thống bật cười. Hắn yêu y, nhưng lại không biết cách thể hiện, Chu Tử Thư tiền quyền đều có, hơn nữa còn là một đại nam nhân, sao có thể chịu được cảnh mỗi ngày đều bị nam nhân khác ép bức?
Ôn Khách Hành khẽ mở mắt, hai mắt hắn đỏ ngầu tựa nhuộm máu, vẻ mặt thống khổ ngước lên nhìn trời.
A Tương không còn, Chu Tử Thư cũng đi rồi. Chẳng lẽ Ôn Khách Hành hắn phải sống như vậy đến cuối đời? Trời đang phạt hắn sao? Người thật lòng đối tốt với hắn bị kẻ khác lấy mạng. Người mà hắn thật lòng đối đãi lại bị chính tay hắn đẩy ra xa.
Buồn cười! Cuộc đời của Ôn Khách Hành chính là buồn cười như vậy. Cứ cho là hắn cố chấp, cứ cho là hắn tàn nhẫn độc ác, nhưng hạnh phúc mà hắn theo đuổi khó nắm bắt vậy sao?
Chu Tử Thư a Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành hắn thua thật rồi, thua dưới tay của ngươi a. Hắn xưa nay chưa từng nguyện ý thỏa hiệp với ai, nhưng hôm nay lại bị câu nói của y mà chấp nhận buông tay.
Nói hắn đáng thương, cũng đúng a. Một đời của hắn đã bị máu nhuộm đi mấy phần, phần thuần khiết còn lại chính là dành cho Chu Tử Thư y. Chỉ là hắn không nói, cũng không biện giải.
Ôn Khách Hành đè lại hơi thở nặng nề, tâm nhói lên từng trận thấu xương.
Đường về nhân gian, tối tăm lắm rồi.
Hắn không thấy nữa, cũng không muốn trở về....
Ôn Khách Hành suy sụp xoay đầu, bi thống không gì sánh được.
Đột nhiên mắt hắn mở lớn, tựa hồ bị kinh hách đến cực điểm. Động tác toàn thân như bị đình chỉ, ngay cả hô hấp cũng vô thức ngừng lại, Ôn Khách Hành kinh ngạc trừng mắt, hai tay bất giác run lên.
Chu Tử Thư hơi cười nhìn hắn, tựa như không nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Ôn Khách Hành, y suy yếu gọi.
"Lão Ôn..."
Ôn Khách Hành vẫn chưa thể hoàn hồn, đứng bất động lúc lâu. Chu Tử Thư thấy thế thì tiến lên một bước, vươn tay chạm vào má hắn, trầm tĩnh gọi lại lần nữa.
"Lão Ôn."
Ôn Khách Hành vô thức chạm lên tay y, thật ấm a. Không phải ảo giác! Hắn đột nhiên không kiềm chế được mà run lên, vui sướng tột độ bắt lấy vai y. Kinh hỷ hỏi.
"A Nhứ, là ngươi?"
"Chứ là ai?"
Ôn Khách Hành tựa hồ chưa thể tin được, hỏi.
"Không phải ngươi đã đi theo bọn họ rồi sao?"
"Ai nói?"
"Ban nãy, ta nghe thấy tiếng bước chân..."
"Là bọn họ đi, chứ không phải ta đi."
Đúng rồi, ban nãy hắn không có nhìn lại, làm sao biết được Chu Tử Thư đã rời đi?
BẠN ĐANG ĐỌC
〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!
RandomĐây là những câu chuyện ngắn ngược ngọt hài dễ thương đan xen của CP Ôn Chu và CP Tuấn Hạn~ (。♡‿♡。) Nguyên tác: Thiên Nhai Khách - Priest. Tác giả: Hoa Diệc.