74. Hội trưởng, tin tức tố của em thật ngọt! (6)

1.8K 272 58
                                    

Buổi học hôm nay tương đối nhàn hạ, Trương Triết Hạn xếp lại cặp sách chuẩn bị xuống sân rèn luyện thân thể. Các đồng học khác sớm đã đến phòng thay đồ đổi quần áo thể thao. Trương Triết Hạn chậm chạp đứng dậy, đi sau hơn ai hết.

Mắt thấy y vẫn chưa làm xong, Cung Tuấn giả vờ chậm lại động tác, có ý muốn chờ y. Mã Văn Viễn thấy Cung Tuấn chắc sẽ đi cùng Trương Triết Hạn, cậu cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, vì vậy thức thời bỏ đi trước. Trong phòng học trống trải chỉ còn lại hai người Tuấn Hạn, Cung Tuấn đặt ba lô lên bàn, quay đầu hỏi.

"Cậu không khỏe à? Tôi thấy sắc mặt cậu hình như không được tốt cho lắm."

Nghe thấy giọng điệu lo lắng, Trương Triết Hạn liền ngẩng đầu cười đáp, "Không sao, chỉ là hôm nay đột nhiên không muốn vận động. Muốn trốn một buổi."

"Vậy thì không cần học nữa!" Cung Tuấn cất lời, y bất ngờ nhìn hắn, ngại ngùng nói.

"Không được đâu, tôi không thể trốn học..."

Trương Triết Hạn là hội trưởng, làm gì cũng phải làm gương mới có thể khiến mọi người khuất phục. Nếu hôm nay y trốn học, sau này lấy cái gì để trị người khác đây? Cung Tuấn lại không hề để tâm đến điều đó, hắn đập ngực tự tin nói.

"Cậu yên tâm, chuyện đó tôi giúp cậu giải quyết, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng gì đâu."

Trương Triết Hạn kỳ quái nhìn Cung Tuấn. Tại sao y luôn có cảm giác hình như Cung Tuấn có gì đó không đúng lắm, mấy câu hắn nói, câu nào câu nấy đều rất quái dị. Trương Triết Hạn khẽ rùng mình, cố gắng xua đi tâm tư kỳ lạ về người bạn học vừa mới quen.

Y lặng lẽ thở dài, lần nữa nghĩ xem có nên trốn tiết hay không? Dạo này tinh thần của y không được tốt cho lắm, có lẽ là do tin tức tố, hoặc có lẽ là nguyên nhân khác. Công việc dày đặc khiến y cảm thấy nặng nề, hơn nữa còn rất áp bức, nhịn không được muốn nghỉ ngơi một chút.

"Ây, đi thôi!" Cung Tuấn không đợi Trương Triết Hạn nghĩ xong, hắn đã kéo lấy tay y chạy ra cửa lớp, Trương Triết Hạn bất ngờ, vô thức đi theo bước chân hắn. Đợi đến khi y hoàn hồn thì Cung Tuấn đã kéo y bước lên bậc thang thông đến sân thượng, nhận ra hơi ấm trong lòng bàn tay dù rõ rệt nhưng lại có chút mơ hồ, Trương Triết Hạn đột nhiên nghĩ rằng mình đang mơ, trái tim hơi run rẩy, bối rối xoắn xuýt không biết làm sao. Cung Tuấn cầm chặt lấy bàn tay mềm mại, môi nhếch cao giả vờ như đang kéo y rời đi.

Trương Triết Hạn giật mình vùng khỏi tay hắn. Cung Tuấn thoáng dừng chân, quay đầu hỏi.

"Sao vậy? Cậu không muốn đi à?"

Y bàng hoàng rối loạn lảng tránh ánh mắt khó hiểu từ Cung Tuấn, khó khăn đáp, "Tôi tự đi được rồi, cậu cứ dẫn đường."

Nhận ra Trương Triết Hạn đang ngại ngùng, mặc dù trong lòng rất muốn cười lớn nhưng Cung Tuấn lại cố ép mình bình tĩnh lại. Làm như không có gì vô tư cười cười, "Được rồi, cũng không xa đâu, lên thêm chút nữa là tới sân thượng rồi."

Nhìn theo bóng lưng bước đi chậm rãi, Trương Triết Hạn đột nhiên cảm thấy kinh diễm, hai mắt vô thức dán chặt vào đó, không nỡ rời đi. Sở dĩ y không biết đường lên sân thượng là do y chưa bao giờ đến đó, sân thượng ít ai lui tới, thậm chí là không ai thèm ngó ngàng. Trương Triết Hạn suốt ngày bận bịu, đến thời gian lên lớp còn không có nói chi lên đây ngắm cây ngắm cỏ? Hôm nay Cung Tuấn dẫn y lên, Trương Triết Hạn vẫn còn có chút mù mờ không rõ ràng, nhưng y tuyệt nhiên không từ chối, thậm chí là có chút mong chờ.

〖Hoàn〗[Hành Thư/Tuấn Hạn] Chu mỹ nhân, cười một cái!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ